Nghe thấy Lý Bình nói mọi chuyện của người trong nhà cô ấy ra với cô, Tô Du cảm thấy xem ra cô gái này thật sự rất tin tưởng cô.
Cô nghĩ đến những tin tức phân tích lúc trước của thư ký Tống, lại tinh tế phân tích, một lát mới nói: "Bạn học Lý Bình, em là muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích chung để lấy lòng người trong nhà em, hay là muốn để cho bọn họ phải nhìn lên em, lấy lòng em?"
".." Lý Bình hỏi lại thật cẩn thận: "Lấy lòng em?" Sao có thể chứ.
Tô Du gật đầu: "Nói như thế này đi, muốn người trong nhà em thích em, em phải đi phối hợp với bọn họ, bọn họ muốn em làm gì thì em phải làm thế, là một cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, một con rối gỗ, không cần ý thức của chính mình, như vậy, dần dần bọn họ chắc hẳn sẽ thích em. Nhưng mà cái này sẽ phải giả vờ cả đời, nếu không một khi em không nghe lời, bọn họ sẽ không thích em."
Sắc mặt Lý Bình trắng bệch, cô ấy lắc đầu, không muốn làm như vậy.
"Vậy khiến cho bọn họ phải nhìn lên em, lấy lòng em." Tô Du nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là bây giờ em không thể thích bọn họ."
"... Vì sao?"
"Bây giờ em thích bọn họ em sẽ không nhẫn tâm lừa dối bọn họ, giấu diếm bọn họ. Cho nên trước khi em có năng lực, điều duy nhất em phải làm chính là để bọn họ nhìn về em, thích em. Chờ đến khi bọn họ thích em, ỷ lại vào em, em có thể tùy ý chọn lựa thích bọn họ hoặc là không thích bọn họ."
Tô Du nói xong, cô đứng lên, vươn một bàn tay của mình với cô ấy: "Đi thôi, quay về kí túc xá đi, em còn có thời gian suy nghĩ. Bạn học Lý Bình, con người ở đời này nên yêu bản thân mình một chút. Như thế này đi, sau này quay về nếu Hứa Lệ Lệ lại bắt nạt em, em tìm chị tố cáo. Chị cho em xem một chút sức mạnh của học cách tố cáo."
"..."
Thời điểm hai người đến kí túc xá, những người khác đã đến rồi.
Tô Du nới cho bọn họ bên đơn vị nhà xưởng đã liên lạc sẵn sàng rồi. Sau buổi lễ Quốc khánh là có thể bố trí người ta đi trải nghiệm thấy những năm tháng gian khổ của nhân dân lao động.
"Vào buổi họp ngày mai, tôi sẽ chính thức công bố chuyện này. Để cho mọi người làm tốt công tác trước đã, chờ sau khi đã quen thuộc, chúng ta còn có thể mở lớp huấn luyện, để các nhóm con của đồng chí công nhân học bổ túc. Đặc biệt là những người tham gia vào kì thi trung học tiến vào trường cao đẳng."
Sau đó cô lại nói cùng Lý Bình: "Lý Bình, bên này các em cũng phải làm bản thảo nhanh. Nhất định phải làm nổi bật được mị lực của sản phẩm công xưởng dệt may."
Lý Bình gật đầu: "Em sẽ viết thật tốt."
Tô Du cười nói: "Cách hành văn của em không tồi, chị từng xem qua văn viết của em, viết tốt lắm."
Hứa Lệ Lệ bĩu môi: "Hội sáng tác văn có nhiều người như vậy, có gì mà rất giỏi. Miệng lại không biết nói."
Bên trong ký túc xá, những người khác đều không hờn giận gì nhìn cô ta, cảm thấy cô ta giống như một con chuột thối ở bên trong phòng ngủ vậy, quả thật là phá hỏng đoàn kết, phá hư cảnh tượng tốt đẹp mà.
Lý Bình nhìn Hứa Lệ Lệ, hít một hơi dài nhìn về phía Tô Du: "Chủ tịch Tô, bạn học Hứa Lệ Lệ mắng người."
Hứa Lệ Lệ: "..."
Tô Du nghiêm túc nói: "Bạn học Hứa Lệ Lệ, thời điểm chúng ta mở cuộc họp nhỏ, hành vi này của cô thật sự không tốt, hơn nữa còn sỉ nhục các bạn học, tác phong này rất không phù hợp với sinh viên của cán bộ. Điều này tôi phải phê bình cô."
Lại quay sang nói cùng Lý Bình: "Em có thể chính thức viết một bức thư khiếu nại, khiếu nại loại hành vi không tốt này, nếu tình tiết nghiêm trọng, chị sẽ cùng với các sinh viên của các các bộ khác thương lượng qua nên xử phạt như thế nào, nghiêm trọng sẽ bị khai trừ ra khỏi hội sinh viên."
Mấy người Lưu Mẫn nhất thời nghẹn cười. Không nghĩ đến Lý Bình thế mà lại dùng tới chiêu này. Hơn nữa chị Tô Du thật sự là giải quyết việc chung.
Hứa Lệ Lệ nghe vậy, nhất thời không vui nói: "Không phải là tôi chỉ nói vậy thôi sao?"
Tô Du nói: "Sinh viên của hội cán bộ mỗi một tiếng nói cử chỉ đều phải chú ý, lời nói cửa miệng là dễ dàng gây chuyện nhất. Bạn học Hứa Lệ Lệ, cô chính là cán bộ của hội sinh viên, không nên phạm lỗi sai một lần nữa."
Hứa Lệ Lệ tức giận ném quyển tiểu thuyết ở trong tay sang một bên, cũng không dám phản đối với Tô Du nữa.
Nhưng mà trừng mắt nhìn mắt Lý Bình.
Lý Bình nói: "Lúc em viết thư khiếu nại, có thể viết cô ấy trừng mắt em không?"
Tô Du gật đầu: "Vô duyên vô cớ nhìn giận dữ bạn học, cũng coi là hành vi không thân thiện."
Quả nhiên Lý Bình ngồi ở bàn học bên cạnh bắt đầu viết thư khiếu nại.
Hứa Lệ Lệ: "..."