Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442. Bán Vị Trí 1

Chương 442. Bán vị trí 1 Chương 442. Bán vị trí 1

Ngày hôm sau, Lý Quốc Lương đến quân khu làm việc. Vừa mới đến trong quân khu đã nghe thấy một vài đồng chí đến chúc mừng ông ta, bảo là nghe nói con gái Lý Bình nhà ông ta viết bài được đăng lên báo giấy. Người trong gia đình quân nhân giờ đã có một nữ tài tử rồi.

Tuy rằng Lý Quốc Lương không cười to, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kiêu ngạo, sung sướng.

Nhà người ta có sinh viên đại học, nhà bọn họ cũng có. Hơn nữa vừa mới học đại học đã có bài viết được đăng lên báo giấy, triển vọng bây giờ có thể sánh ngang với con nhà người ta rồi.

Lại hỏi sao những người khác biết đến, ông ta sợ là Tiểu Ngô nói. Tuy đây không phải chuyện không thể cho người ta biết, nhưng không thể để người bên cạnh có thói quen chuyện gì cũng nói ra ngoài thế được.

"Tôi nghe bên tòa soạn báo quân khu nói đấy. Người bên tòa soạn báo nói là bản thảo này rất phù hợp để đăng trên tòa soạn báo quân khu của chúng ta. Đến lúc liên lạc với bên báo của tỉnh mới biết được là con gái ngài viết."

Thấy thế, Lý Quốc Lương càng kiêu ngạo, ngoài miệng lại nói khiêm tốn, "Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là bản thân con bé không chịu thua kém."

Trở về trong văn phòng, nhìn thấy lọ mực nước đặt trên bàn, ông ta lại lấy bút máy ra bơm thử, mực nước vẫn là loại mực chất lượng cao. Mặc dù còn kém mực do quân khu chuyên cung cấp một chút nhưng sử dụng cũng tốt.

Quan trọng là có ý nghĩa.

Có người đến văn phòng xin chữ ký ông ta, thấy chữ viết trên lọ mực liền thuận miệng hỏi một câu.

Lý Quốc Lương đáp, "Con gái tôi dùng tiền nhuận bút viết báo mua riêng cho tôi đấy."

"Đúng là hiếu thảo, con gái tôi còn chưa tặng quà cáp gì cho tôi cả. Lại còn mua bằng tiền nhuận bút nữa, đúng là quá giỏi, ha ha ha."

Lý Quốc Lương nghiêm túc không nói chuyện nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Nhớ ra hôm qua con gái nói không đủ tiền để mua bút máy, lại nhớ tới chắc cô cũng chẳng có tiền tiêu vặt gì.

Chờ người đi rồi, ông ta liền gọi Tiểu Ngô vào trong, "Tiểu Ngô, cậu đi đưa cho Bình Bình năm đồng nhé, coi như cho con bé tiền sinh hoạt. Học đại học cần chi tiêu nhiều hơn."

"Vâng." Tiểu Ngô cầm tiền chạy đi.

Đợi đến khi Lý Bình nhận được năm đồng từ tay Tiểu Ngô, mắt chợt cay cay.

Lời chị Tô Du nói thật sự đã có tác dụng.

...

Lúc này, nhà lão Tô đang mở họp, ngay cả thư ký Tống cũng tham dự. Đương nhiên, tạm thời anh chưa có quyền lên tiếng, chỉ có quyền dự thính.

Tô Tiểu Chí đã thông qua lần khám sức khỏe nhập ngũ, bài kiểm tra chính trị cũng hoàn toàn không có vấn đề, dự định đến trung tuần tháng mười sẽ vào bộ đội, trở thành một quân nhân vẻ vang.

Như vậy, vị trí công tác của cậu ta sẽ bị bỏ trống.

Vị trí này là do Tô Du ngày trước xin được nên đương nhiên, cô là người có quyền lên tiếng nhất trong cả gia đình.

Nếu là trước kia, Tô Du sẽ tốn thời gian và công sức để vận hành, thao tác vị trí này nhưng giờ thì không cần nữa. Cô của hiện tại có thể tùy tiện sắp xếp một người vào làm công việc trong công xưởng dệt may. Nếu lấy để mua chuộc người khác thì với những người mà cô quen bây giờ thì họ hơi thiếu bản lĩnh.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên miệng không thể nói thế.

Cô tỏ vẻ thận trọng nói, "Vị trí công tác này của Tiểu Chí tốt đấy, có biên chế chính thức, sau này là công ăn việc làm ổn định. Nếu nhà ai lấy được thì đúng là có lợi cả đời."

Ừ, tối thiểu có thể chịu đựng được đến làn sóng sa thải.

Lưu Mai nuốt một ngụm nước bọt nhìn Tô Du. Trong lòng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng dám nói một câu nào. Cô ta sợ làm Tô Du mất hứng, bảo cô ta lúc nào cũng muốn chiếm lợi của nhà chồng.

Tô Du nói, "Chúng ta cũng không có họ hàng gì nên chị nghĩ thế này. Thay vì lấy để đổi ân huệ, không bằng đổi lấy chút vật chất. Dù sao sau này trong nhà cũng có nhiều khoản chi tiêu. Chị chuẩn bị lấy công việc này ra ngoài đổi, xem nhà ai cần thì cho chị một nghìn rưỡi là được."

Người cả nhà nhìn cô.

Tô Đại Chí nói, "Chị, một nghìn rưỡi là được ấy ạ?"

"Sao lại không được, một năm một công nhân bình thường có thể kiếm bốn, năm trăm đấy. Ba bốn năm là kiếm về rồi, sau này còn không thiếu cơm ăn, thế là quá tốt rồi còn gì? Yên tâm đi, chị vừa thả tin ra là cửa nhà mình sẽ bị người ta đạp nát thôi."

"Ồ." Người trong nhà gật đầu.

Tô Du lại nói, "Tiền này sẽ không tính là tài sản chung trong nhà đâu đấy. Trước đây sao Tiểu Chí có được công việc này, còn nhớ hết chứ?"

Tô Tiểu Chí lập tức nói, "Chị, của chị của chị, cho chị cho chị."

Tô Tiểu Chí đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không có tư cách nói chuyện. Chuyện này không liên quan xíu nào đến họ hết.

Giữa trưa còn chưa ăn cơm, Lưu Mai đã bảo muốn về nhà mẹ đẻ thăm người nhà mẹ đẻ.

Tô Du cũng không nói gì, để cô ta đi, còn bảo Tô Đại Chí đạp xe đưa cô ta đi.

Bình Luận (0)
Comment