Tô Lâm lập tức nghiêm mặt mách lẻo, "Chị, không cần phải nói, chắc chắn là về nhà mẹ đẻ để hỗ trợ chuẩn bị cho tốt đấy. Suốt ngày kiếm lợi cho nhà mẹ đẻ thôi, chẳng ra dáng người nhà lão Tô chúng ta."
"Đừng nói thế, đều là người một nhà, chúng ta phải tương thân tương ái. Thịt nát trong nhà thì vẫn là thịt nhà chúng ta."
Tô Lâm: "..." Chị cũng bị chị dâu cả bỏ bùa mất rồi.
Vừa ăn cơm trưa xong, bát đũa còn chưa kịp thu dọn, chị dâu cả Lưu và anh cả Lưu đã chạy tới rồi. Sau một hồi khách sáo, hai người liền nói đến chuyện công việc của Tiểu Chí với Tô Du.
Tô Du nói, "Chuyện này ấy hả... Cũng khó nói lắm. Vừa rồi tôi nói với người khác, người ta đã bắt đầu đấu giá rồi đấy. Giờ đã lên tới một nghìn tám rồi. Hai người cũng biết mà, giờ tuyển công nhân cũng không dễ dàng gì ha. Công ăn việc làm ổn định đấy. Có thể ăn cả đời mà, ai cũng muốn giành về mình cả."
Chị dâu cả Lưu nhất thời ngây ngẩn cả người, đã lên một nghìn tám rồi ư?
Một nghìn rưỡi trong túi chị ta còn phải tìm mấy nhà để vay đây.
Nếu chị ta không làm việc nhanh thì đã bị em hai giành trước rồi.
"Chị thông gia, chị xem, chúng ta là thông gia với nhau..."
"Em nói cũng đúng, thôi thì nể mặt Lưu Mai, hoặc ít hoặc nhiều chị cũng phải chăm sóc nhà lão Lưu một chút, đúng không? Thôi, cho dù đắc tội nhà người ta, công việc này vẫn bán cho nhà các em giá một nghìn rưỡi nhé."
Trong lòng chị dâu cả Lưu bây giờ đang xóc nảy như xe đi đường núi, nghe nói như thế mới chợt thả lỏng, người còn đổ cả mồ hôi lạnh.
Tô Du nói, "Haiz, ai bảo chúng ta là thông gia chứ. Hai người còn là người nhà mẹ đẻ Lưu Mai nữa, đúng không? Chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau ư? Hai em nói xem, sau này bé nhà Lưu Mai sinh xong, còn không phải bà cụ bên thông gia chăm ẵm ư?"
Chị dâu cả Lưu: "..." Thế là thế nào, con nhà lão Tô nhưng lại do người nhà lão Lưu chăm ẵm?
Lưu Mai ngồi nghe bên cạnh, lòng tràn đầy cảm kích nhìn Tô Du. Vẫn là chị cả đối xử tốt với cô ta, lo nghĩ tới cả chuyện này rồi.
Tô Du cười nhìn chị dâu cả Lưu.
Đương nhiên phải tìm người chăm trẻ con rồi, cũng không thể để sau này Lưu Mai nghỉ việc chứ.
Tô Du cười nói, "Thật ra trong tiểu khu của công xưởng dệt may chúng ta cũng còn rất nhiều nhà có các bà không đi làm đấy, người ta cũng bằng lòng trông em bé, còn tiện hơn ấy chứ."
Nghe thấy Tô Du nói như thế, chị dâu cả Lưu vội vàng nói, "Đây là chuyện đương nhiên ấy mà. Đều là thông gia với nhau, sao có thể không giúp được. Hơn nữa, vẫn để người một nhà trông em bé thì càng yên tâm hơn, đúng không?"
Tô Du cười gật đầu.
Cầm tiền, chuyện này liền được coi là xác định rồi. Tô Du cũng không sợ sau này người nhà lão Lưu quỵt nợ. Nếu cô muốn đuổi việc một người trong công xưởng dệt may thì cũng rất dễ dàng.
Chờ chị dâu cả Lưu đi rồi, Lưu Mai cảm động như sóng biển tuôn trào. Cô ta ngồi lau nước mắt bên cạnh Tô Du, "Chị, chị đối xử với em tốt quá. Em chắc chắn phải sinh đôi đủ trai lẫn gái cho nhà lão Tô."
Tô Du liếc mắt nhìn Lưu Mai, sinh gì có liên quan gì đến cô à? Cô chỉ lo Lưu Mai kiếm cớ không đi làm, sau này trong nhà bớt một nguồn thu nhập thôi.
Thấy thời gian còn sớm, Tô Du dứt khoát lôi kéo thư ký Tống đến tiểu khu của chính quyền thành phố thăm cha Tống, mẹ Tống.
Trên đường, Tô Du dựa vào lưng thư ký Tống, cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt nói, "Thấy chưa, em mưu mô cả với người nhà đấy. Anh có sợ không?"
Thư ký Tống tỏ ra không có gì đáng kể, nói, "Sợ gì, không có em ngấm ngầm mưu tính, bọn họ cũng chẳng được sống sung sướng như bây giờ." Với tính cách của hai cậu em vợ và cô em vợ của anh, nếu không có người yêu mình, lúc này còn không biết đang sống thế nào đâu.
Tô Du tâm trạng khoái trá cắn một ngụm trên lưng thư ký Tống.
May thay, đây cũng là một người bụng dạ nham hiểm.
Sáng thứ hai đi học, giáo sư Kim thông báo cho Tô Du rằng hội sinh viên sẽ chọn thêm một sinh viên làm thư ký cho chủ tịch hội. Để cô có thời gian sắp xếp người một chút. Trong lúc nói chuyện giáo sư cố ý nhắc đến tên Hứa Lệ Lệ cho chức vụ này.
Tô Du giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không nghĩ rằng trường học cũng có ý định như vậy, trước đó vợ của phó thị trưởng Hứa cũng đến nhờ em sắp xếp vị trí cho Hứa Lệ Lệ, nhưng lúc ấy em lại không đồng ý. Nên đã tìm lý do từ chối, vậy mà hiện tại…”
Giáo sư Kim nhìn cô tràn đầy thông cảm, cảm thấy vợ phó thị trưởng Hứa thật đúng là khinh người quá đáng. Chuyện của hội sinh viên cũng nhúng tay vào, hơn nữa còn rất nhiều lần, được đằng chân lân đằng đầu. Tiếc là bà là người nhà lãnh đạo, bọn họ cũng không có cách gì giải quyết.
Tô Du thở dài nói: “Nếu trường đã quyết định, em sẽ sắp xếp cho Hứa Lệ Lệ vị trí này. Hy vọng cô ấy có thể làm tốt, nếu không thì quá có lỗi với các bạn học khác. Nhưng mà cô ơi, chuyện này nhà trường đã quyết định, vẫn nên để do chính giáo sư Kim thông báo đi.”