Ngày hôm sau khi đi thư viện, Lý Bình tự giác đi cùng Tô Du. Kể hết việc mình đã làm ở nhà cho Tô Du nghe. Giọng nói có chút kích động, thật sự đang rất vui vẻ: "Chị Tô Du, cảm ơn chị đã chỉ em."
Tô Du vừa đi vừa dạy cô: "Quan trọng là do bản thân em giỏi, lần này có thể may mắn trở lại, nhưng về sau nhất định phải dựa vào chính bản lĩnh của chính mình. Giống như hôm nay chị bảo Hứa Lệ Lệ viết diễn văn, cô ta không viết. Chị để cô ta làm nhiều việc như vậy nhưng sự thật viết bản diễn văn này mới được chị coi trọng. Việc gì cũng có thể nhờ người khác giúp đỡ nhưng khả năng của chính mình người khác không cách nào thay thế được. Hôm nay em lấy sự ưu tú của mình để cha chấp nhận, một ngày nào đó sự ưu tú của em sẽ khiến cha em ngước nhìn. So với những người anh em chỉ biết lấy lòng, em sẽ càng ngày càng ưu tú, vị trí càng ngày càng cao."
Lý Bình cảm thấy hình như mình vừa mở ra cánh cổng của một thế giới mới.
Trước kia mong muốn của cô ấy là được người nhà ủng hộ, giống như những anh em khác, được cha mẹ quan tâm yêu thương.
Nhưng hình như bây giờ cô ấy cảm thấy những điều đó không còn quan trọng nữa.
Cô ấy hy vọng có một ngày, có thể trở nên ưu tú giống như chị Tô Du đã nói.
Ngày Quốc khánh rơi vào thứ bảy, lại thêm chủ nhật, vậy là sẽ được nghỉ hai ngày. Do thời gian hai ngày là quá ngắn cho nên rất nhiều sinh viên đều không muốn về nhà. Chỉ có một số ít trở về.
Vậy nên Tô Du cùng hội sinh viên chuẩn bị lên kế hoạch cho hoạt động Quốc khánh của trường đại học Giang Đông. Hát quốc ca, đọc diễn cảm thơ yêu nước, còn làm sân khấu kịch, tái diễn lại một phân đoạn ngắn thời kì kháng chiến. Còn thêm các hoạt động giải trí phong phú cho sinh viên, đồng thời cũng giúp tăng thêm sức ảnh hưởng của hội sinh viên trường.
Tô Du còn viết thư mời, mời lãnh đạo trường tham gia.
Cô muốn được thuận lợi thăng chứng, làm sao có thể không quen biết lãnh đạo nhà trường?
Nhận được thư mời của hội sinh viên, các lãnh đạo nhà trường tâm trạng rất tốt. Sinh viên trường bọn họ ngoài việc chăm chỉ học tập, còn có tư tưởng phát triển và không quên tinh thần yêu nước. Đây mới phù hợp với tinh thần của trường đại học Giang Đông chúng ta.
Hơn nữa những hoạt động Quốc Khánh trước kia đều do nhà trường tổ chức, lần này lại do hội sinh viên phụ trách, giúp đỡ nhà trường một phần công việc. Hơn nữa kế hoạch Quốc khánh lần này còn được chuẩn bị rất tốt.
Hiệu phó nói với các lãnh đạo khác: “Xem ra lần này hội sinh viên có thể thực hiện được rất nhiều việc. Gần đây bọn họ làm chuyện gì cũng rất tích cực. Nghe nói có vài giáo sư đã cùng tham gia vào hoạt động nghiên cứu của bọn họ, đem lại lợi ích cho cuộc sống của người dân.”
Chủ nhiệm học vụ cười nói: “Chủ yếu là nhờ vào năng lực của chủ tịch hội sinh viên, thật sự rất giỏi. Hiện tại tôi còn đang suy nghĩ về lá đơn trước đây của em ấy, em ấy hy vọng trường học thừa nhận vị trí bản thân đang đảm nhận, để sau này khi tốt nghiệp, có thể ghi vào hồ sơ.”
Chuyện này hiệu phó cũng biết đến, trước đó giáo sư Kim đã nhắc qua vấn đề này. Tiếc rằng đã bị lãnh đạo khác bác bỏ. Về sau mới bảo rằng sẽ xem xét lại. Sự thật chỉ là thuận miệng nói ra, cũng không ai xem đó là sự thật.
Hiện tại xem ra, vấn đề này thật sự cần phải giải quyết.
Nếu những sinh viên này đã làm rất nhiều việc đáng khen, nhưng lại không được trường học thừa nhận, sẽ làm tổn thương đến sự tích cực của những sinh viên ấy.
“Có thể suy xét lại vấn đề này, nhưng mà không nên kết luận quá sớm, tôi đề nghị vẫn nên quan sát thêm, có nhiều vấn đề chỉ trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn ra được. Cần phải trải qua thời gian dài.”
Những lãnh đạo còn lại cũng không có ý kiến. Nếu thực sự sinh viên này có năng lực, đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối.
Chuyện trường học tổ chức lễ mừng Quốc khánh rất nhanh được lan truyền. Tô Du còn đồng ý mời một số phụ huynh đến tham dự. Dù sao cũng gần với tỉnh thành bên này, thuận tiện.
Tô Du còn gửi thư mời đến Thành ủy và Chính quyền thành phố. Tất nhiên, không thể chắc chắn bí thư Khâu và thị trưởng Trần sẽ đến, dù sao thành phố cũng sẽ tổ chức lễ mừng, tuy rằng cô đã cố gắng sắp xếp hoạt động nhà trường vào buổi chiều nhưng cũng có thể thời gian diễn ra lễ kỷ niệm của thành phố sẽ rất dài. Tuy nhiên cũng nhất định cần phải có sự tham dự của lãnh đạo tỉnh cho nên chuyện quan trọng này liền được giao cho Hứa Lệ Lệ.
“Hứa Lệ Lệ, chuyện quan trọng như thế này, cô cũng không thể làm qua loa. Tôi tin tưởng vào năng lực của cô, hãy cho mọi người nhìn thấy.”
Hứa Lệ Lệ hào hùng nói: “Nhất định tôi sẽ hoàn thành.” Cô ta nghĩ, cha tôi làm sao có thể không đến?