Lúc này trong lòng Hứa Lệ Lệ vô cùng nắm chắc, cảm thấy mình vừa nhận một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Mà nhiệm vụ này chỉ có mình cô ta có thể hoàn thành.
Sau khi giao việc cho Hứa Lệ Lệ xong, Tô Du đi đến phòng thông tin của trường học gọi điện cho thư ký Tống, bảo anh lúc đó nếu rảnh thì ghé qua trường học một chút.
“Nhất định anh sẽ đến!” Trong điện thoại, giọng thư ký Tống có vẻ kích động. Người yêu đã mời anh đến, cho dù là núi đao biển lửa anh cũng phải đến. Cơ hội thật tốt, không chừng còn có thể cùng Tiểu Tô đi dạo trong sân trường.
Mặt khác, Lý Bình cũng mời cha mình tham gia.
Tuy rằng cô ấy biết cơ hội cha cô ấy đồng ý rất ít, nhưng mà chuyện này cô ấy vẫn muốn làm. Chị Tô Du đã nói, không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào, vẫn nên làm việc bản thân mong muốn.
Đến hay không không quan trọng, dù sao cô ấy đã mời, đồng nghĩa với việc cô ấy đã nhớ đến người ấy.
Vì thế thứ sáu lúc tan học, cô ấy liền ngồi xe đi đến quân khu tỉnh một chuyến.
Lý Quốc Lương đang mở cuộc họp trưng binh,cho nên không thể gặp mặt. Lý Bình liền đem thư mời giao cho Tiểu Ngô, nhờ Tiểu Ngô chuyển đến giúp.
“Đồng chí Lý Bình, cô biểu diễn tiết mục gì vậy?”
Tiểu Ngô hỏi.
Lý Bình cười nói: “Đọc diễn cảm bài thơ, do chính tôi viết.”
“Cô còn biết làm thơ sao?” Tiểu Ngô ngạc nhiên nói.
Lý Bình có chút ngượng ngùng nhưng mà vẫn gật đầu.
Tiểu Ngô nói: “Nếu thủ trưởng tham dự thì tốt rồi, nhất định tôi cũng có thể đi xem náo nhiệt. Tôi còn chưa biết trường đại học ra sao đâu.”
Những lời này của Tiểu Ngô làm lý Bình rất xúc động, cô ấy cũng suýt nữa là không được đi học đại học. Lúc này nghe Tiểu Ngô nói vậy, cô ấy liền nói: “Nếu có thời gian thì mời anh đến trường tôi tham quan, tôi có thể làm dẫn đường cho anh. Anh muốn tham quan chỗ nào cũng được.”
Nghe Lý Bình lời mời như vậy, Tiểu Ngô cực kỳ vui sướng: “Được, chờ khi nào thủ trưởng cho tôi nghỉ phép, tôi nhất định sẽ đến. Cảm ơn đồng chí Lý Bình.”
Lúc Lý Bình ra về lại nói: “Anh nói giúp tôi một câu, nếu cha tôi bận quá thì có thể không cần đi. Cũng không phải phụ huynh ai cũng sẽ tham dự.”
“Được, tôi biết rồi.” Tiểu Ngô cười nói.
Mãi đến khi qua giờ cơm tối, Lý Quốc Lương mới từ trong phòng họp bước ra. Vừa vào văn phòng, Tiểu Ngô liền đem đến một hộp cơm đi vào.
Lý Quốc Lương họp cả một buổi trưa, lúc này dĩ nhiên đói bụng, bưng hộp cơm lên nhanh chóng ăn.
Ăn được phân nửa, mới phát hiện trên bàn có một lá thư mời: “Đây là của nơi nào, ai đưa? Tôi đã nói với cậu, những thứ người khác đưa không thể tùy tiện nhận.”
Quân sự và hành chính là hai việc hoàn toàn khác nhau, ông dĩ nhiên sẽ không xen vào công việc của bên chính phủ.
Tiểu Ngô nhanh chóng nói: “Thủ trưởng, đây là do đồng chí Lý Bình đem đến, nói là hoạt động của trường học, cô ấy còn buổi diễn tiết mục đọc thơ do chính mình sáng tác, thật là giỏi đó. Cô ấy mời ngài đến tham dự hoạt động của trường họ.”
“Tôi làm gì có thời gian cho những việc này?” Lý Quốc Lương lấy thư mời ra nhìn nhìn, vào ngày Quốc khánh bên quân khu họ cũng có tổ chức hoạt động, nhưng mà vào buổi sáng, còn bên trường học lại là buổi chiều. Hơn nữa việc trưng binh còn chưa kết thúc, ông dự định buổi chiều sẽ xử lý, nhất định cũng sẽ không có thời gian.
Tiểu Ngô nói: “Thủ trưởng, đồng chí Lý Bình nói rằng nếu ngài không có thời gian rảnh thì cũng không sao, bảo không thể làm chậm trễ công việc của ngài được. Nhưng mà tôi cảm thấy, những phụ huynh khác đều đi, nếu ngài không tham dự thì nhất định đồng chí Lý Bình sẽ rất buồn đó.”
“Cũng không còn là trẻ nhỏ, một hai phải cần người lớn đến.” Lý Quốc Lương để thư mời qua một bên: “Tôi hay mẹ con bé đi cũng giống nhau, không nhất định là tôi phải đi.”
Tiểu Ngô cười cười: “Mọi người đều nói con gái sẽ thân với cha hơn, xem ra đúng thật là như vậy. Tôi cũng thân với mẹ hơn.”
Lý Quốc Lương nhìn anh ta một cái, thật ra trong lòng cũng rất hưởng thụ.
Lại híp mắt nói: “Tiểu Ngô này, sao tôi cảm thấy quan hệ của anh và Bình Bình không tồi nhỉ, chuyện gì cũng nói giúp con bé.”
Tiểu Ngô đúng tình hợp lý nói: “Tôi cảm thấy đồng chí Lý Bình và thủ trưởng cũng giống nhau, đều không thích nói chuyện, nhưng thật ra đối xử với mọi người rất tốt.”
Lý Quốc Lương vừa nghe như vậy, trong lòng hơi hơi ngạc nhiên, con gái lớn của ông giống ông? Sao ông không nhìn ra?
Nhưng mà ông cũng không nghi ngờ Tiểu Ngô, dù sao thì đầu óc Tiểu Ngô… có một chút vấn đề, so với người bình thường thì hiền lành chất phát hơn. Hơn nữa lại có tính cách đặc biệt cố chấp. Người như vậy so với người thông minh, để đặt bên người càng yên tâm hơn.
Bình Bình ưu tú như vậy, cũng có khả năng là có chút giống ông.
Nhưng mà Lý Quốc Lương cũng không nghĩ đến, người suy nghĩ cứng nhắc như Tiểu Ngô vậy mà trong đầu lại toàn ý muốn đi tham quan trường đại học.