Tô Tiểu Chí vừa lau nước mắt vừa bỏ tiền vào túi.
"Chị, sau này mỗi tháng em đầu có tiền trợ cấp, em sẽ gửi về cho chị. Em sẽ cố gắng, sau này nếu được thăng chức, tiền trợ cấp sẽ càng ngày càng nhiều, chờ em làm cán bộ rồi còn kiếm được nhiều hơn trong nhà máy đấy."
Mộng tưởng này cũng đẹp lắm đấy. Thật sự Tô Du cũng chẳng hy vọng vào chuyện này. Thời đại này muốn thăng chức ở quân đội, không có quân công là không thể nào.
Quân công có nghĩa là phải bị thương, phải đổ máu.
Thay vì nói cô hi vọng Tô Tiểu Chí sau này kiếm được nhiều tiền, còn không bằng nói cô hi vọng với thân phận này của cậu ta sẽ mang tới nhiều cơ sở chính trị cho gia đình.
Cô than thở, vỗ vỗ vai Tô Tiểu Chí, "Ở bên ngoài phải giữ sức khỏe, bảo vệ tốt bản thân. Lúc huấn luyện không được sợ khổ sợ mệt, bình thường chảy nhiều mồ hôi, lên chiến trường sẽ chảy ít máu."
Tô Tiểu Chí liền vội vàng gật đầu.
"Đừng quan tâm tới khổ hay mệt, tuyệt đối không được làm ra chuyện đào binh." Câu này Tô Du nói vô cùng nghiêm túc. Nếu như đào binh, vậy nhà lão Tô bọn họ cũng xong luôn.
Tô Tiểu Chí vỗ ngực của mình nói, "Chị, em nhất định sẽ không đào binh, đó là hèn nhát."
"Chị cũng chỉ hi vọng ở em thôi." Ai bảo anh em còn kém hơn cả em nữa.
Tô Du thở dài, gen của nhà này quá kém cỏi, không biết sau này con của Lưu Mai có bị di truyền không, hy vọng có thể giống Lưu Mai nhiều hơn, nhà lão Tô cũng coi như đổi gen. Chí ít sẽ không tim không phổi thế này.
Sau khi sủi cảo trong nhà chín, mùi thơm lập tức bay ra.
Bởi vì đây là bữa ăn sủi cảo cuối cùng ở nhà của Tô Tiểu Chí, mọi người đều rất chăm sóc cậu ta, đưa cho cậu ta một chén sủi cảo đầy ắp.
Tô Đại Chí nghĩ tới chuyện em trai sắp phải đi rồi, trong lòng rất khó chịu, tuy rằng bình thường anh ta rất ghét người em luôn không để người khác bớt lo còn luôn cãi lại anh ta, thế nhưng dù sao cũng chung sống cùng nhau nhiều năm như thế.
"Tiểu Chí, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức lên đường."
". . ."
". . ."
". . ."
Tô Du trực tiếp đánh một cái lên đầu anh ta, "Không biết nói chuyện thì đừng lên tiếng! Vả miệng mình ba cái đi."
Tô Đại Chí: ". . ." Ngoan ngoãn vả miệng mình.
Lưu Mai cũng không có ý nói giúp người đàn ông của mình, nhanh chóng gắp rau cho em chồng, "Tiểu Chí, ăn nhiều thịt, ăn no rồi mới đánh giặc được. Cả nhà chúng ta cũng vinh quang."
Tô Tiểu Chí ăn từng miếng lớn. Sau đó nói với Tô Đại Chí, "Anh, sau này em không ở nhà, cái nhà này giao cho anh chăm sóc, phải nghe lời của chị hai, nếu như anh chọc chị hai không vui, lúc trở về em sẽ đánh anh tới cha mẹ cũng không nhận ra."
". . ." Tô Đại Chí dụi mắt của mình. Anh ta không có người em này. Thằng nhóc thối không tim không phổi.
Sau khi cơm nước xong, thư ký Tống và Tô Du cùng nhau đưa Tô Tiểu Chí đi cửa hàng mua đồ.
Tuy rằng Tô Tiểu Chí đi bộ đội thì cái gì cũng có, nhưng mà Tô Du vẫn muốn mua một ít đồ dùng cho cậu ta.
Như vậy lúc Tô Tiểu Chí đi bộ đội, cũng sẽ nhớ tới gia đình, kí ức khi còn ở nhà đều là ký ức tốt đẹp, cũng không cần phải lo lắng cậu ta làm hoàng đế ở nơi xa sẽ tạo phản.
Tới cửa hàng rồi, Tô Du lại giúp chọn đồ. Thư ký Tống lại nghiêm túc dạy cậu em vợ này kĩ năng sinh tồn ở trên chiến trường.
Gặp phải quân địch ném pháo, nằm sấp.
Gặp phải đạn tới, nằm sấp.
Động tác nằm sấp nhất định phải nhanh, phương hướng nhất định phải chuẩn xác, độ lớn của góc nhất định không được lệch khỏi quỹ đạo.
Tô Tiểu Chí hiếu kỳ nói, "Anh Tống, anh lên chiến trường rồi hả?"
"Đương nhiên rồi, năm anh mấy tuổi đã bắt đầu vì Hồng Quân phục vụ, giúp đỡ đánh đuổi quân địch rồi."
"Oa, anh Tống, anh thật đúng là lợi hại. Sao anh không đi làm quân nhân vậy, làm quân nhân sẽ rất vinh quang đấy."
Thư ký Tống hơi nhếch khóe miệng cứng đờ, nghiêm túc nói, "Sau khi quốc gia hòa bình, nhu cầu cấp bách là cần số lượng lớn nhân tài, anh bèn tuân theo nhu cầu của quốc gia, đi học đại học." Anh đương nhiên không thể nói, từ nhỏ bị nổ nhiều lần nên cứ nghe thấy tiếng nổ là anh lại choáng váng.
Hơn nữa. . . Nội tâm của anh thật sự không mạnh mẽ như cha anh, có thể chịu được sinh ly tử biệt.
Nhìn Tô Tiểu Chí ở trước mặt, anh không khỏi có chút bận tâm, thời gian nhập ngũ năm nay sớm hơn năm ngoái một chút, tình huống này đối với người đã từng ở quân đội nhiều năm như anh nhận thấy, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là quốc gia cần người. Lúc cần quân nhân, đương nhiên là muốn đánh giặc. Tân binh sẽ sớm ngày được huấn luyện, đợi tới lúc có chiến tranh thì có thể đánh luôn. Tiểu Chí rất có thể sẽ lên chiến trường trong thời gian còn là tân binh.
"Tiểu Chí, nghe anh một câu, mặc kệ em có thành tựu hay không, nhất định phải sống trở về. Cụt tay gãy chân cũng không có chuyện gì hết, chị em nhất định sẽ không chê bai em."
Đồng chí Tiểu Tô cũng chỉ là một nữ đồng chí, trái tim càng mềm yếu thì càng dễ bị tổn thương.