Nghe thấy câu này của thư ký Tống, Tô Tiểu Chí run run một cái, "Anh, mọi người đều không thể nói tốt một chút sao?"
"Bởi vì đây chính là hiện thực, cho dù chúng ta nghĩ thế nào, làm quân nhân thì phải đối mặt với những chuyện này."
Tô Tiểu Chí xoa xoa cái đầu của mình, phía sau lưng toát ra khí lạnh. Cậu ta cảm thấy dường như mình đang bước trên con đường rất khó đi.
Tô Du bên này đã mua rất nhiều thứ. Tuy rằng Tô Tiểu Chí có rất nhiều quần áo để mặc rồi, nhưng mà cô vẫn mua cho Tô Tiểu Chí rất nhiều miếng lót giày. Trước đây lúc huấn luyện quân sự, cô cũng đã nghe nói, lúc huấn luyện chân là nơi dễ toát mồ hôi nhất, chuyện này ảnh hưởng không tốt tới chân. Cô còn chuẩn bị một vài công cụ may vá để sau này Tô Tiểu Chí tự khâu quần áo cho mình, không thể để bản thân trông lôi thôi lếch thếch.
Mặt khác lại lấy hai sợi dây đỏ làm thành một chiếc vòng tay, đeo lên cổ tay Tô Tiểu Chí. Tô Du cũng không biết cái này có tác dụng hay không, dù sao trước đây nghe người ta nói cái này có thể trừ tà giữ bình an, đương nhiên, có còn hơn không. Mấu chốt là để đồng chí Tô Tiểu Chí cảm nhận được chút ấm áp đến từ gia đình.
"Hy vọng em sẽ bình an."
Tô Tiểu Chí đỏ mắt, "Chị, em nhất định sẽ khỏe mạnh."
Nói xong muốn giơ tay ôm Tô Du, thư ký Tống đứng ở bên cạnh nhăn mày, nhanh chóng chen lên giữa hai người, ôm Tô Tiểu Chí một cái, "Đã lớn như vậy rồi còn muốn ôm nhau, không sợ người ta chê cười à."
Tô Tiểu Chí sụt sịt, "Em lại không muốn ôm anh."
Thư ký Tống nói, "Sao đây, còn chê anh? Cả người đầy mồ hôi này của em đừng để chị em ngửi thấy."
Tô Tiểu Chí nghe vậy bèn ngửi tay áo mình, "Đâu có, hôm qua em mới dùng xà phòng thơm mà chị mới mua."
Lông mày của thư ký Tống nhảy càng lợi hại hơn, sau đó nhìn chằm chằm Tô Du.
Tô Du nghiêm mặt nói, "Xà phòng thơm gì chứ, chỉ là xà phòng thôi."
Tô Tiểu Chí nói, "Đều giống nhau."
Lúc này thư ký Tống mới yên tâm, khó trách anh lại ngửi thấy một hương thơm quen thuộc trên người Tô Tiểu Chí.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, thư ký Tống ghé vào bên người Tô Du, nhỏ giọng nói, "Dây đỏ đó, anh cũng muốn. Bình thường anh cũng đi công tác mà."
Tô Du liếc anh một cái, "Lần sau sẽ cho anh."
Thật là, lớn tuổi rồi mà còn như đứa trẻ.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ tiểu khu bên trong công xưởng dệt may đều vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đều biết chuyện Tô Tiểu Chí của nhà lão Tô sắp trở thành một tân binh vinh quang rồi, những cán bộ công hội bên này dẫn theo một vài công nhân khua chiêng gõ trống tới nhà lão Tô đưa tiễn Tô Tiểu Chí.
Đúng với nguyên tắc một người làm binh cả nhà vinh quang, trước ngực thành viên nhà lão Tô đều cài một bông hoa hồng cực lớn.
Các đồng chí ở văn phòng ngoài phố dẫn tới một thợ chụp ảnh già để chụp một bức ảnh chân dung toàn gia đình nhà lão Tô.
Sau khi chụp xong, mọi người cùng nhau tiễn Tô Tiểu Chí lên một chiếc xe tải lớn.
Nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên Tô Tiểu Chí được hưởng đãi ngộ thế này, vẻ mặt hưng phấn kích động, không tim không phổi toét miệng cười. Cảm thấy mình nên làm lính sớm hơn mới đúng. Làm lính vinh quang biết bao.
Sau khi lên xe tải, Tô Tiểu Chí và một vài tân binh khác vẫy tay với mọi người, đều là mấy người trẻ tuổi sắp phải rời xa gia đình, mọi người cũng không cảm thấy tiếc nuối. Ngay cả người nhà cũng chẳng có ai khóc nháo.
Đây là chuyện vinh quang, phải vui vẻ đưa tiễn.
Vốn dĩ Tô Du cảm thấy mình cũng có thể không tim không phổi cùng mọi người đưa tiễn, thế nhưng lúc chuyện này ập tới, cô phát hiện, chính cô cũng có chút luyến tiếc thằng nhóc thối này.
Cô cũng nghĩ tới nguyên nhân, có thể là bởi vì thằng nhóc thối này dù sao cũng là người nhà, còn là người ủng hộ số một của cô.
Tô Tiểu Chí nhìn chị gái mình đỏ mắt miễn cưỡng tươi cười, trong lòng cũng thấy chua xót. Nhất định là chị hai luyến tiếc cậu ta, cậu ta bèn vẫy tay hô lớn, "Chị cả, chờ em trở lại!"
Xe chậm rãi chuyển động, mọi người tiếp tục đi theo xe, sau khi đón không ít tân binh dọc đường, xe chạy ngày càng nhanh, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Tô Lâm đột nhiên đỏ cả mắt, "Chị hai, anh trai đi rồi sao, khi nào thì trở về, chủ nhật tuần này có về không?"
Tô Du: ". . ." Đây cũng là một người không tim không phổi."Anh trai em đi bảo vệ quốc gia. Ngoan ngoãn học bài, nếu như cuộc thi lần này không tốt thì em sẽ phải đi làm việc đấy."
Tô Lâm xị mặt, lại nói, "Chị, chị nói xem em có thể làm lính không, em nghe nói còn có nữ binh đấy."
". . . Em đừng nghĩ tới nữa, em đi làm lính, chị lo lắng em sẽ kéo theo cả quốc gia đấy."
". . ."
Sau khi Tô Tiểu Chí đi đã khiến tâm trạng của thành viên gia đình nhà lão Tô sa sút. Dù sao mặc kệ bình thường có quan hệ thế nào thì cũng là người đã chung sống cùng nhau nhiều năm như thế. Cho dù là chị dâu Lưu Mai trước đây có ý định đuổi em chồng đi, muốn độc chiếm tài sản, lúc này cũng thở ngắn than dài.
Nhưng mà Tô Du rất nhanh đã sốc lại tinh thần. Từ trước tới nay cô vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Bảo đảm bản thân không lãng phí bất kì khoảng thời gian quý giá nào.
Bây giờ Tô Tiểu Chí cũng đã đi trên con đường thuộc về cậu ta rồi, bản thân cô cũng phải bận chuyện của mình thôi.
Không chừng sau này nhà lão Tô thật sự có thể trở thành gia đình làm quân nhân đấy.