Buổi chiều, Tô Du đến trường như thường lệ.
Khi cô đến phòng học, Lý Bình đã giúp cô giành chỗ ngồi rồi, cô vừa đến, Lý Bình liền báo cáo cho cô tình hình công việc buổi sáng. Tuy đều là những việc nhỏ nhặt, nhưng cô ấy đều báo cáo lại rất là chi tiết cho Tô Du nghe.
Tô Du nghe xong liền nói: "Có việc gì đặc biệt không?"
"Hội sinh viên không có việc gì khác, chỉ là hôm nay mẹ của Hứa Lệ Lệ có đến trường học, cũng không biết là tìm ai, sau đó lại đi. Em là nghe mấy người Vương Hiểu Lỵ nói lại, không biết có mang lại phiền phức gì cho chị không."
Tô Du nhìn Hứa Lệ Lệ đang uể oải chán nản trườn ra bàn, mỉm cười nói: "Không phiền, cứ làm theo quy củ."
Những việc này đều là việc của trường học, cô chỉ là một chủ tịch hội sinh viên nhỏ bé, có bản lĩnh gì lớn lao. Hơn nữa, nếu như đem ra so thật, nhà lão Hứa còn nợ cô không ít ân tình.
Nhưng mà xem ra lần này bên phía trường học chịu đủ áp lực rồi nên không thèm để ý đến vợ phó thị trưởng Hứa.
Lý Bình lại nói: "Đúng rồi, hiệu trưởng của chúng ta về rồi. Lúc sáng nghe nói có rất nhiều bạn học đến trước cửa xem đấy."
Tô Du nghe vậy khẽ nhướng mày rồi sau đó mở sổ tay của mình ra xem.
Hiệu trưởng Trịnh, đồng chí Trịnh Trường Xuân. Từng ở nước ngoài, lập một trường học, là một lão hủ nho có tư tưởng mới mẻ của nước ngoài.
Trong trường lúc này, phó hiệu trưởng Lâm đang thảo luận các vấn đề của trường với hiệu trưởng Trịnh vừa trở về sau cuộc họp ở thủ đô.
Hiệu trưởng Trịnh đến thủ đô một thời gian, sau khi trở về thấy trường học biến đổi rất nhiều. Các em sinh viên đều rất có tinh thần, hăng hái hơn lúc trước rất nhiều.
Phó hiệu trưởng Lâm báo cáo tình hình biến động gần đây của trường học cho hiệu trưởng Trịnh.
Hiệu trưởng Trịnh nghiêm túc nói: "Xem ra hội sinh viên này có thể làm được rất nhiều chuyện nhỉ. Nhưng chúng ta cũng phải chú ý, không thể để hội sinh viên làm loạn, nếu không ngày nào đó sinh viên thật sự làm loạn rồi thì rất dễ bị người khác xúi bẩy."
Mấy hoạt động sinh viên năm đó, ông ta cũng từng có tham gia.
Phó hiệu trưởng Lâm giải thích: "Ngài nói phải cho nên chúng ta cũng phải quan sát. Trước mắt, hội sinh viên vẫn đang rất phát triển, vốn không có gây ra ảnh hưởng gì xấu. Cũng nâng cao tính tích cực của các sinh viên rất nhiều. Gần đây bọn họ còn tổ chức hoạt động học tập tư tưởng với phía Đoàn ủy, làm rất là sôi nổi."
“Ừm.” Hiệu trưởng Trịnh gật đầu. "Chủ tịch hội sinh viên năm nay khá là giỏi giang."
"Phải đấy, trước đây trong từng làm việc trong tòa thị chính, kinh nghiệm làm việc rất phong phú. Chúng tôi còn muốn để cô ấy gánh vác thêm."
Hiệu trưởng Trịnh nói: "Cũng đừng làm chậm trễ việc học tập của sinh viên. Nhiệm vụ chủ yếu của sinh viên là học tập."
Phó hiệu trưởng Lâm nói: "Tôi thấy cô ấy làm việc rất là tích cực. Công việc học tập tư tưởng lần này cũng là do bọn họ khởi phát, bên phía Đoàn ủy trực tiếp tiếp tay."
Hiệu trưởng Trịnh gật đầu. Ông ta lấy học thuật làm chủ, quản lý chuyện trong trường học, ông ta cũng không có nhiều ý tưởng như thế. Chỉ cần có tài năng thì sắp xếp công việc nhiều thêm một chút cũng được: "Cô ấy đã quen thuộc với công tác của Đoàn ủy như thế rồi, khi tuyển cán bộ Đoàn có thể xem xét một chút. Chủ tịch hội sinh viên trở thành nhân viên công tác của trường học càng có lợi cho việc quản lý tổ chức này hơn."
Phó hiệu trưởng Lâm lập tức đáp ứng.
Lại nghĩ tới chuyện đó ở nhà phó thị trưởng Hứa. Nhưng mà nghĩ tới hiệu trưởng Trịnh là lão hủ nho, đối với mấy việc dựa vào quan hệ này rất là phản cảm, cũng không muốn nói nữa. Tránh để hiệu trưởng Trịnh vừa trở về đã thấy không vui.
Dù sao, ông ta đã từ chối yêu cầu của vợ phó thị trưởng Hứa rồi.
Vì chuyện của một sinh viên mà đến nhà ông ta mấy lần, hơn nữa sinh viên đó còn khiến những bạn khác công phẫn. Hành vi như thế, cho dù là phó thị trưởng Hứa đích thân đến đây, ông ta cũng sẽ không đồng ý.
...
Vì có cánh tay đắc lực như Lý Bình giúp đỡ quản lý một đống chuyện trong hội sinh viên, trọng tâm công việc của Tô Du dần dần chuyển sang văn phòng của Đoàn ủy.
Hằng ngày cô đều phải đến Đoàn ủy một chuyến để báo cáo tình hình học tập tư tưởng ở trường học.
Thường xuyên qua lại với nhau, những người khác trong Đoàn ủy cũng dần dần trở nên thân thuộc với cô.
Đặc biệt là năng lực làm việc của sinh viên này còn cao hơn bọn họ, lại có khí thế, nhiều khi khiến người ta quên mất cô là sinh viên, cứ ngỡ là một lãnh đạo. Dẫu sao sinh viên đến lãnh đạo cũng là lãnh đạo. Người ta quản lý hơn trăm người, còn nhiều hơn người trong văn phòng Đoàn ủy nữa.
Thứ sáu này, Tô Du lại tìm bí thư Dương của Đoàn ủy để thương lượng về việc thay đổi phương thức học tập.