"Chuyện hoa và nhẫn này em cảm thấy quá xa xỉ. Không phù hợp với tác phong gian khổ của chúng ta. Thế nhưng chuyện quỳ xuống đất cầu hôn kia, em thấy đây là điều cần thiết để tham khảo. Đồng chí Đông Chinh, ý của anh thế nào?"
"..." Thư ký Tống cảm thấy đau đầu gối, có thể là bị nhiễm gió lạnh rồi.
Lúc đến nhà họ Tống bên này, mẹ Tống nhìn thấy Tô Du cầm bánh bao thịt tới, vừa nói cô khách khí, vừa dặn thư ký Tống lát nữa đưa Tô Du đi mua bột mì và thịt. Người nhà họ Tô đông nên càng cần lương thực hơn nhà bọn họ.
Buổi trưa trong nhà hâm nóng lại bánh bao thịt mà Tô Du mang tới, nấu nồi cháo, lại xào hai món một mặn một rau, cả nhà ngồi quây quần vui vẻ ăn cơm.
Trên bàn cơm, mẹ Tống bèn nói tới chuyện đính hôn với thư ký Tống và Tô Du.
Lúc trước đã bàn bạc là đợi tới lúc Tô Du nghỉ đông mới đính hôn. Nhưng bây giờ thư ký Tống phải đi làm bên ngoài, hơn nữa còn phải đón tết ở bên đó, nếu không mau chóng quyết định thì có khả năng sẽ lại phải kéo dài.
Mẹ Tống đương nhiên là biết bây giờ Tô Du đang còn đi học, cưới vợ không thể nhanh như vậy. Nhưng mà nghĩ lại đính hôn cũng rất tốt. Miễn cho thời gian kéo dài lại khiến người khác bàn tán. Nghĩ rằng nhà lão Tống bọn họ không phải thành tâm muốn cưới vợ, con trai còn đi xa như thế, cơ hội bàn tán của người ta sẽ càng nhiều, nói cái gì mà ở bên ngoài gặp gỡ nữ đồng chí khác các kiểu…Dù sao loại tình huống này bà cũng gặp rất nhiều rồi
Tô Du hiền lành nói, "Cháu đều nghe Đông Chinh, anh ấy nói lúc nào thì là lúc đó. Cháu không có ý kiến."
Dưới bàn, cô đá thư ký Tống một cú.
Thư ký Tống đang ăn bánh bao thịt, liếc mắt nhìn cha mẹ mình, "Gấp cái gì chứ, con còn đang bận giao nộp công việc. Nào có thời gian chứ, chờ hai ngày nữa rồi con sẽ trả lời."
Cha Tống cầm lấy cây quải trượng ở bên cạnh. Nhưng mà ngay trước mặt Tô Du, ông nhẫn nhịn không ra tay.
Mẹ Tống lại là một người hiểu biết, biết đây là vợ chồng son muốn thương lượng lại một phen. Bây giờ là xã hội mới, thanh niên đều có cách nghĩ và chủ ý của chính mình, không muốn nghe theo sự sắp xếp của người lớn.
Bà nói, "Vậy sau khi quyết định thì các con nói sớm với chúng ta. Chuyện này cũng không cần nhiều ngày, còn phải gom phiếu thịt và phiếu lương thực nữa, đến lúc đó ai ở bên trong đại viện này nên mời thì đều phải mời. Được rồi, đến lúc đó các con hãy tới nhà của Bí thư Hách để mời người ta, dù sao người ta cũng là bà mai của hai đứa đấy."
"Biết biết, con nhất định sẽ đi." Thư ký Tống thoải mái đồng ý, tay lại không tự chủ sờ sờ đầu gối của mình.
Giáo dục mà anh đã từng tiếp nhận là giáo dục của quân nhân, đổ máu không đổ lệ, giáo dục vững chắc của đàn ông trân quý như hoàng kim.
Hơn nữa anh có dự cảm, sau khi anh quỳ, lưng cũng sẽ không thẳng được nữa, mặc dù trước mặt người yêu cũng chẳng thẳng nổi . .
Sau khi cơm nước xong, cha Tống lại kéo Tô Du nói chuyện phiếm.
Trước đây thư ký Tống luôn canh ở bên cạnh để cướp người, lần này lại rất thành thực, cơm nước xong liền chạy ra ngoài đổ rác, hơn nữa đi phân nửa ngày mới trở về.
Cũng may bây giờ tâm tư của người trong nhà đều đặt trên người Tô Du, ai cũng không chú ý tới anh có còn ở đó hay không.
Nhìn trời không còn sớm, thư ký Tống bèn đưa Tô Du đi vòng vòng. Khó có được một ngày nghỉ, cũng không thể ở bên cha mẹ anh mãi, hai vợ chồng người ta tốt xấu gì cũng có cặp có đôi, người cô đơn như anh mới là người cần người bầu bạn nhất.
"Nhìn tiền đồ này của con, chúng ta nói chuyện với Tiểu Tô nhiều hơn vài câu cũng không được sao?" Mẹ Tống liếc anh một cái. Nhưng mà nghĩ tới việc con trai sắp phải rời khỏi đây rồi, sau này vợ chồng trẻ gặp nhau cũng chẳng dễ dàng, cũng không làm khó bọn họ được nữa: "Sau này Tiểu Tô cứ thường xuyên tới đây chơi, lúc Tiểu Đông không có nhà thì cháu càng phải tới. Chúng ta không phải người ngoài đâu."
"Chỉ cần cô chú vui vẻ, nhất định cháu sẽ thường xuyên tới đây."
Tô Du cười nói.
"Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ." Cha Tống lớn tiếng nói. Ông rất thích nói chuyện với Tiểu Tô. Đứa trẻ này hiểu biết, nói năng rõ ràng, không khác biệt gì với đàn ông cả.
Sau khi rời khỏi đại viện cũng không còn sớm, ngồi trên xe đạp, Tô Du nhìn về phía căn nhà của Bí thư Hách.
Từ sau khi đi làm về, Bí thư Hách vẫn ru rú trong nhà, tựa hồ không muốn bị cuốn vào những chuyện trong thành phố.
Sau khi lên đại học, Tô Du cũng đã đi thăm hỏi Bí thư Hách. Nhưng mà Bí thư Hách cứ một mực ở trong nhà đọc sách chơi cờ, cũng không nói gì cả.
Mà thân phận của thư ký Tống bên này tương đối nhạy cảm, cũng không tiện tới cửa.
Lần này mẹ Tống nhắc nhở, Tô Du cảm thấy mình và thư ký Tống nên chính thức thăm hỏi một phen, kéo gần quan hệ hơn một chút.