Cô kéo kéo áo của thư ký Tống, "Chờ mấy ngày nữa chúng ta đi thăm hỏi Bí thư Hách một phen, ông ấy làm cán bộ nhiều năm như vậy, nhất định là quen biết nhiều hơn anh. Hơn nữa ông ấy tới bên này sớm hơn Bí thư Khâu, nhân mạch ở Giang Đông tương đối rộng. Nói không chừng huyện Kim Hà có người mà ông ấy quen biết. Nếu như ông ấy nguyện ý dìu dắt anh thì sẽ có sự trợ giúp rất lớn đấy."
Thư ký Tống nói, "Thăm hỏi thì nên đi, dù sao cũng là bà mối của chúng ta. Nhưng mà chuyện tìm quan hệ thì tạm thời quên đi. Lúc đi tới bên đó, anh cũng muốn thử xem mình có bao nhiêu sức nặng."
Tô Du cười dựa sát vào lưng anh. Suy cho cùng là do còn trẻ tuổi nên còn có chút hành động theo cảm tính. Hiện giờ cô không muốn thanh thản, để hoàn thành công việc, cô có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ cần nơi nào có sự trợ lực, cô sẽ lấy mà dùng.
Nhưng ai mà chẳng có lúc còn trẻ, người yêu lại còn nhỏ tuổi hơn cô, cũng không thể bởi vì dáng vẻ già cỗi của mình mà bắt anh phải trở nên thành thục.
Lúc này Thư kí Tống có chút không yên, ngực liên tục đập thình thịch.
Đi xe một lúc, Tô Du mới nhớ tới nói, "Đi đâu vậy, có phải ăn cơm sớm quá không?"
"Dẫn em đi lòng vòng." Thư ký Tống hàm hồ nói.
Tô Du nhướng mày, "Trời lạnh thế này thì dạo ở đâu?"
"Đợi lát nữa sẽ biết."
Xe đạp đi trên đường. Đi trong tuyết phát ra tiếng động kẽo kẹt. Cũng may Tô Du mặc nhiều, hơn nữa phía trước còn có người chắn gió, cũng không lạnh lắm.
Đi xe hơn nửa giờ, cuối cùng xe mới dừng lại.
Tô Du từ trên xe bước xuống, thư ký Tống bèn dựng xe ở cửa. Sau đó kéo cô đi mở cửa một ngôi nhà.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt Tô Du sáng lên.
Chỉ thấy trong sân đầy mai, lúc này cây mai đang bừng bừng sức sống, một cảnh đẹp khó có được. Từ sau khi Tô Du tới thời đại này, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
Ở đây cái gì cũng rất mộc mạc, trong công viên cũng chỉ có mấy cái cây, ngay cả hoa di tài cũng không thấy.
Thư ký Tống đã đóng cửa sân lại, kéo cô đi vào bên trong.
"Đẹp mắt không?"
Tô Du gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Đẹp."
"Đây là vườn mai của thành phố, nghe nói đây vốn là khu vườn tư gia trong nhà một quan lớn ở quá khứ, sau đó vẫn luôn đóng cửa, sau này lúc thành phố tiếp đãi một vài đồng chí nên mới dùng tới nơi đây."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào rừng mai, Tô Du vừa ngửi, quả nhiên hương mai tràn vào mũi.
Thư ký Tống lại không có lòng dạ nào thưởng thức những hoa hoa cỏ cỏ, mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Đồng chí Tiểu Tô, anh cũng hết sức rồi, thực sự không có cách nào khác."
Tô Du nghe vậy nhìn anh, "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
Thư ký Tống đỏ mặt nói, "Em nói muốn hoa, anh nghĩ đang là mùa đông thì lấy đâu ra hoa, cũng chỉ có hoa mai mới thấy được thôi. Anh cũng chuẩn bị tới vườn hái vài bông cho em, thế nhưng ông cụ canh vườn sống chết không đồng ý, nói đây là của nhà nước gì đó, nếu như hái xuống thì chính là đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, anh nghĩ em là một người có suy nghĩ tiến bộ như vậy, khẳng định sẽ không cho phép anh làm chuyện này, cho nên anh bèn mượn chìa khóa, để em đứng trong vườn mai, coi như là anh tặng em một sân đầy hoa. Sau này em muốn xem thì anh sẽ dẫn em tới đây."
Anh nói xong, từ từ cúi người xuống, đầu gối từ từ khụy xuống, sau đó quỳ một gối trên nền đất, quỳ dưới nền tuyết.
Tô Du rung động vô ý thức lùi về sau một bước, nhưng bị anh kéo lại, Thư ký Tống tội nghiệp nói, "Anh đây rất vất vả mới có dũng khí quỳ xuống, em lùi về sau rồi anh phải làm sao đây?"
Tô Du cười thành tiếng. Cười ngậm ngùi nhìn anh, không nói một lời nào.
Thư ký Tống thò tay vào túi, lấy ra một chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn rất nhỏ, rất thô ráp, nhìn giống như mới được làm xong.
"Cái khác thì chói mắt quá, chúng ta chịu đựng những thứ này trước đi, sau này điều kiện thích hợp rồi thì đổi cái khác."
Thư ký Tống bảo đảm nói.
Tô Du cong môi, "Em còn chưa nói là có đồng ý hay không mà anh đã nói sau này rồi?"
"Em đã nói, hoa tươi, nhẫn, quỳ gối, anh đều làm xong rồi!"
"Còn gì nữa không?"
Còn gì nữa? Thư ký Tống tỉ mỉ nhớ lại những gì đối tượng của mình đã nói. Sau đó đỏ mặt nói, "Đồng chí Tô Du, đồng chí chủ tịch đã nói rồi, không lấy tình yêu làm mục đích kết hôn chính là kẻ lưu manh, anh là một người chính trực, em cũng không thể để anh trở thành kẻ lưu manh được. Anh bảo đảm sau này chúng ta nhất định sẽ là một đôi chiến hữu cách mạng có tình cảm tốt. Vậy nhé, sau này anh sẽ làm theo hiệp nghị mà trước đây em và anh đã viết, tất cả đều nghe em. Thế nào?"