Bí thư Hách cảm thấy bản thân là đang rảnh rỗi đến phát hoảng.
"Ôi chao, Tiểu Tống và Tiểu Tô đến rồi. Các cháu cũng thật là, khách sáo như vậy làm cái gì, lại còn mang quà đến nữa.”
Trong phòng khách truyền đến tiếng nói vui vẻ của vợ ông. Bí thư Hách rướn người căng lỗ tai nghe một chút, tiếp tục giả bộ đang đọc báo.
"Lão Hách, ông mau ra ngoài đây, Tiểu Tống và Tiểu Tô đến thăm ông này."
Lúc này bí thư Hách mới ho một tràng, cầm tờ báo đi ra ngoài. Nhìn thấy thư ký Tống và Tô Du đang ngồi trên băng ghế, hai người nhìn thấy ông đi ra thì đều đứng lên.
Bí thư Hách cười nói: "Tiểu Tống và Tiểu Tô tới rồi, tôi vừa bận chút việc ở bên trong, không nghe thấy được. Hai người ngồi đi, không cần khách khí. Tôi cũng đã nghỉ hưu rồi, không cần để ý tôi đâu.”
Thư ký Tống và Tô Du ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thư ký Tống cười nói: "Mặc dù ngài đã về hưu nhưng mà vẫn là lãnh đạo cũ của chúng cháu.”
Tô Du cũng vui vẻ nói: "Nếu thật sự mà nói, bí thư Hách là lãnh đạo cũ của cháu mới đúng.”
Bí thư Hách nói: "Đừng gọi tôi là bí thư, bây giờ tôi cũng không còn là bí thư nữa.”
Tô Du nói: "Trong lòng cháu ngài chính là bí thư của chúng cháu. Đây không phải là một vị trí cán bộ nào đó, đây là danh hiệu của chúng cháu dành cho ngài. Ngài là một bí thư tốt.”
Bí thư Hách nghiêm túc gật đầu. Trong lòng ông cảm thấy rất vui.
Sau khi nghỉ hưu một thời gian dài, đã không có ai đến nói chuyện với ông như vậy.
Vợ bí thư Hách bưng nước đường đỏ ra cho hai người, hai người vội vàng đứng lên nhận lấy, Tô Du khách khí nói: "Cô, cô quá khách khí, hôm nay chúng cháu tới đây là đặc biệt tới mời cô và bí thư Hách tham gia tiệc đính hôn của chúng cháu.”
Vợ của bí thư Hách cười nói: "Ôi chao, cha mẹ các cháu đã thông báo cho chúng ta rồi vậy mà hai đứa lại còn chạy thêm chuyến này. ”
Tô Du cười nói: "Cô và bí thư Hách không giống nhau, đây là người làm mối cho chúng cháu. Không đến đây thì không thể bày tỏ lòng biết ơn của cháu và đồng chí Đông Chinh.”
"Nhìn thấy hai đứa tốt như vậy, chúng ta cũng rất vui mừng, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."
Tô Du cảm khái nói: "Mặc kệ hai vị nghĩ gì, cháu và đồng chí Đông Chinh dù sao cũng phải đem phần ân tình này ghi nhớ trong lòng. Dù sao chúng cháu cũng không coi cô và bí thư Hách là người ngoài.”
Nghe Tô Du nói như vậy, vợ bí thư Hách trong lòng rất vui vẻ. Lúc trước làm bà mối không phải cũng là có một chút tâm tư muốn kết quan hệ sao.
Cũng may Tiểu Tống và Tiểu Tô đều là người trọng tình cảm.
Bà quan tâm nói: "Nghe nói sau tết Nguyên Đán Tiểu Tống chuyển ra ngoài hả?”
"Vâng ạ, nếu không cũng không đính hôn nhanh như vậy, vốn là định ở kỳ nghỉ đông." Tô Du nói. Sau đó liếc mắt nhìn thư ký Tống, cười nói: "Huyện Kim Hà cách Giang Đông xa như vậy, cũng không có ai giúp cháu trông coi, chỉ có thể sớm đính hôn một chút. Đúng rồi, cô, cô có biết huyện Kim Hà không, sau này con phải chạy sang hai bên. Phải hỏi thăm tình hình cho rõ ràng.”
Vợ bí thư Hách nghe vậy thì nhìn bí thư Hách đang yên lặng uống trà: "Lão Hách, ông có biết chuyện ở huyện Kim Hà không?”
Động tác uống trà của bí thư Hách dừng lại: "Tôi ở đây nhiều năm như vậy, làm sao lại không quen thuộc?”
Vợ bí thư Hách nói: "Tình huống ở huyện Kim Hà kia sao lại giống nhau, ông cũng nói một câu đi. Đúng lúc Tiểu Tống cũng ở đây.”
"Đều giống nhau thôi, làm tốt thì ở nơi nào cũng giống nhau."
Thư ký Tống cười nói: "Ngài nói phải, ở đâu cũng đều là phục vụ nhân dân.”
Tô Du uống một ngụm nước đường nâu: "Nếu có thể sớm thích nghi với hoàn cảnh làm việc, công việc thuận lợi vậy thì mới có thể làm nhiều việc hơn cho nhân dân. Đồng chí Đông Chinh, đồng chí phải khiêm tốn, người trẻ tuổi cũng đừng quá tự tin, bí thư Hách là cán bộ lão làng, ăn nhiều muối hơn bạn anh. Anh nên nghe thêm mấy câu bí thư Hách nói, có thể bớt chút thời gian." Sau đó nói với vợ bí thư Hách: "Cô nói đúng không?”
Vợ bí thư Hách cười nói: "Đúng là cái này." Bà cảm thấy đối tượng của Tiểu Tống này thật đúng là không thua kém gì, nhìn con bé hiểu chuyện như vậy.
Biết trường hợp này, Tiểu Tống không dễ nói chuyện cho nên cô mở miệng nói hết. Bà cười cười đẩy bí thư Hách: "Lão cán bộ như ông cũng không chỉ đạo cho Tiểu Tống?”
Bí thư Hách lúc này mới nói: "Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, như vậy đi, Cục trưởng Trần - cục trưởng cục giáo dục địa phương là cấp dưới cũ của tôi. Tiểu Tống đi qua chỗ ông ta tìm hiểu tình huống. Nhớ là cho dù cháu có đi tới nơi nào thì cũng không được làm việc trái lương tâm, tất cả là vì nhân dân.”
Thư ký Tống cảm kích cười nói: "Cám ơn ngài đã chỉ dạy, cháu nhất định sẽ làm thật tốt, là một người phục vụ thật tốt của nhân dân.”
Ngồi một lát, thư ký Tống và Tô Du đến nhà của chủ nhiệm Tiêu. Dù sao lúc trước chủ nhiệm Tiêu cũng là người ở giữa tác hợp cho bọn họ.
Vợ bí thư Hách tiễn hai người ra ngoài.