Tô Du kéo tay vợ bí thư Hách nói lời cảm ơn. Trải qua mấy lần tiếp xúc cô cũng đại khái biết vợ của bí thư Hách là người như thế nào. Biết tùy cơ ứng biến hơn Hách bí thư.
"Cô, ân tình của cô và bí thư Hách đối với tụi cháu, cháu và đồng chí Đông Chinh đều sẽ luôn ghi nhớ thật kỹ. Không nói dối cô, bí thư Hách tựa như ân sư của cháu vậy, lúc trước ở bên cạnh ngài đã học được không ít thứ. Sau này cho dù cháu có thể đi xa hơn được bao nhiêu, cháu vẫn sẽ luôn ghi nhớ ơn này.”
Tô Du nói lời bí ẩn này, vợ bí thư Hách cũng nghe ra mấy phần ý tứ.
Ân sư dạy ra đồ đệ có tiền đồ, sau này đương nhiên là sẽ có báo đáp.
Đối tượng này của Tiểu Tống là hy vọng lão Hách nhà bà sau này có thể chỉ điểm bọn họ nhiều hơn.
Loại chuyện động miệng lưỡi này, vợ bí thư Hách cảm thấy rất đáng giá.
"Lão Hách, người này nói không nhiều lắm nhưng mắt nhìn thật sự rất tốt. Ông ấy thực sự rất vui khi hai đứa đến gặp mình. Vừa rồi ông ấy còn uống thêm một ly trà. Sau này hai đứa cứ thường xuyên đến chơi.”
Tô Du cười nói: "Chỉ cần cô và bí thư Hách không ghét bỏ, chúng cháu nhất định sẽ thường xuyên tới đây. Đúng rồi, tuần sau cô và bí thư Hách nhất định phải đến.”
"Được, nhất định sẽ đi." Vợ bí thư Hách cười nói.
Chờ sau khi rời khỏi nhà bí thư Hách, hai người lại tới thăm chủ nhiệm Tiêu của Hội liên hiệp Phụ nữ thành phố.
Thư ký Tống tò mò nói: "Không nghĩ tới bí thư Hách thật sự đồng ý cho anh chút lời khuyên, lúc trước anh còn nghĩ nếu ở phía dưới chống đỡ không nổi, làm sao xuống tay được." Trong cơ quan đơn vị đều có vòng tròn riêng, không phải quan hệ cấp trên thật sự, lãnh đạo lão làng bình thường sẽ không giúp đỡ cấp dưới dẫn người.
"Xem thường đồng chí nữ đi, có hiểu cái gì gọi là ngoại giao phu nhân không. Em nói với anh này, đàn ông ở bên ngoài có cứng rắn hơn nữa, về nhà cũng phải cởi một lớp da. Gió thổi đầu giường thì suy nghĩ trong lòng có thể thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Dù sao trên thế giới này người có thể hiểu rõ người thì cũng chỉ có người bên gối." Trước kia khi cô bàn chuyện làm ăn, điều đầu tiên phải giải quyết chính là người bên gối của đối phương. Đương nhiên, người bên gối này không nhất định là phu nhân chính thất của đối phương. Ai bảo tương lai đàn ông lại lắm thói hư tật xấu như vậy chứ?
Thư ký Tống nghe vậy thì mới chợt hiểu ra, sau đó cảm thấy rất là có lý. Nếu đồng chí Tiểu Tô thổi gió đầu giường vào tai anh, anh khẳng định không chống đỡ nổi.
Chờ đã, thổi gió… ngoại giao phu nhân... Anh nhìn Tô Du một chút, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất vui sướng.
Đồng chí Tiểu Tô là vợ của anh.
Trong nhà bí thư Hách, vợ của bí thư Hách đang thổi gió đầu giường cho bí thư Hách.
"Tiểu Tống còn trẻ như vậy đã có tiền đồ, nếu như ông có thể giúp đỡ một chút thì cứ giúp đi, chờ sau khi người ta sau thăng chức rồi, ông muốn nhúng tay cũng không có cơ hội đâu. Dù sao cũng chỉ là chuyện mở miệng nói chuyện một chút.”
Bí thư Hách nghiêm túc nói: "Đây là chuyện nói miệng thôi sao? Miệng của tôi vừa động đã phải giao phó cho một người ngoài kia. Tôi chào hỏi với những người bên dưới kia, vậy khác gì tôi đội mặt mo cơ chứ.”
"Mặt mo là thế nào, cứ như ông thật sự đặt mấy người kia ở trong lòng vậy. Ông thừa dịp bây giờ còn có người nhớ mặt ông mà dùng, chờ sau này những cấp dưới cũ kia của ông cũng về hưu hết, quên mất ông luôn thì ông không còn chút tác dụng nào nữa đâu. Bây giờ bồi dưỡng Tiểu Tống một chút, sau này để thằng nhóc đó ra mặt, còn ai còn không nhớ rõ ông? Hơn nữa tôi thấy đứa nhỏ Tiểu Tống này cũng tốt, sau này là một cán bộ tốt, ông là cán bộ lão làng trong tổ chức, bồi dưỡng người trẻ tuổi không phải là nên làm sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết, mấy người lão cán bộ các ông thích nhất là bắt nạt người trẻ tuổi, cũng giống như năm đó ông mới tới, một đống người bắt nạt ông vậy. Nếu Tiểu Tống đi phía sau cũng sẽ bị người bắt nạt, chờ nó mò mẫm ra thì lãng phí bao nhiêu thời gian.”
Vợ bí thư Hách nói xong, uống một ngụm nước ấm: "Lão Hách, cả đời này của ông đều chính trực, trong nhà chúng ta ai cũng không nhờ vả danh tiếng của ông. Tôi cũng không trông cậy vào ông. Bây giờ cũng không phải để cho ông làm chuyện thiệt thòi, chỉ là để cho ông giúp Tiểu Tống ít đi đường vòng một chút, sau này Tiểu Tống niệm phần tình cũ này, lúc đó chúng ta cũng không còn, tốt xấu gì sau này khi cháu trai của ông muốn đi đường tắc thì cũng có người giúp một phen.”
Lời này bí thư Hách nghe để ở trong lòng. Đời này đối với ai ông cũng đối xử công bằng, nhưng có lỗi với người nhà.
Để tránh hiềm nghi, ông còn đem con gái con trai mình đuổi ra bên ngoài, thậm chí còn không cho con gái đến cơ quan đơn vị làm việc.
"Được rồi, đến lúc đó tôi chỉ điểm vài câu là được chứ gì."