Tống Đông Chinh mỉm cười chào hỏi.
Vợ bí thư Lâm cười nói: “Tiểu Tống, chắc cậu vừa trở về nhỉ. Đã ăn cơm chưa, hay là vào nhà ngồi uống chút rượu nóng? Mùa đông lạnh này, cậu ở một mình bên này cũng khó tránh sẽ quạnh quẽ, hay là uống chút rượu rồi hẵng đi, vừa hay lão Lâm cũng một mình ở trong nhà.”
“Thôi ạ, hôm nay tôi bận cả ngày không thể uống rượu được. Người yêu cũng quản rất nghiêm, lúc đến thăm tôi mà biết tôi uống rượu thì sẽ phiền phức lắm.”
Tông Đông Chinh cũng không khách sáo lôi người yêu mình ra làm lá chắn.
Vợ bí thư Lâm nói: “Người yêu cậu không ghê gớm thế chứ?”
“Chủ yếu là do cô ấy quan tâm tôi, lo lắng tôi một mình bên ngoài uống rượu sẽ làm hỏng việc. Tôi cũng đã đồng ý rồi, cũng không thể trước mặt thế này sau lưng lại khác.” Tống Đông Chinh lúng túng nói: “Tôi không đi đâu, sau này có cơ hội sẽ cùng bí thư Lâm ăn bữa cơm. Nhưng cũng phải đợi cứu tế lương thực đến rồi lại tính sau, bây giờ người dân còn ăn không no, tôi cũng không có hứng ăn.” Anh vỗ vỗ ngực, lắc đầu thở dài.
Vợ bí thư Lâm cũng chẳng nói thêm được gì nữa.
Tống Đông Chinh chỉ về phía khu nhà mình: “Tôi về trước đây nhé, đồ trong nhà lộn xộn hết rồi vẫn chưa dọn dẹp.”
Nói xong thì vẫy vẫy tay rồi đi.
Vợ bí thư Lâm lúc này mới quay người đi về nhà.
Bí thư Lâm đang ngồi uống rượu trên bàn, thấy bà ta trở về một mình thì nói: “Chưa về à?”
“Về rồi, nhưng người ta không đến. Lão Lâm, có phải ông có xung đột gì vớiTtiểu Tống không, làm sao mà người ta vừa đến đây ngay cả một câu cũng không thèm nói với ông thế. Đứa trẻ này cũng thật là không biết điều gì hết.”
Nghe thấy lời này, bí thư Lâm tức giận đặt ly rượu xuống bàn, vỗ vào mặt bàn: “Tên nhóc này đúng là ngông cuồng.”
Tống Đông Chinh đang ngâm chân trong nhà, nhìn vào bảng nhân sự của các xã trong huyện đang cầm trong tay. Phân tích làm thế nào để nhanh chóng quản lý tốt các xã này.
Còn việc cùng ăn cơm với bí thư Lâm, anh hoàn toàn bỏ ra sau đầu. Khi còn chưa đứng vững được trong huyện này, anh sẽ không để mọi người nghĩ rằng anh và bí thư Lâm có khả năng hòa hợp với nhau.
Hiện tại anh vô cùng nhớ nhung đồng chí Tiểu Tô, nếu có đồng chí Tiểu Tô bên cạnh, ngày nào cũng có thể nhìn thấy, có thể cùng nhau phân tích tình hình thì thú vị biết bao nhiêu.
Ở thành phố Giang Đông bên này, Tô Du cũng bận rộn như dầu sôi lửa bỏng.
Không bao lâu nữa là phải kiểm tra cuối kỳ.
Cô cảm thấy bản thân như quay về những ngày tháng ôn thi đại học lúc trước. Ngoại trừ học cũng chỉ có học.
Cũng may là cuối nhiệm kỳ nên Đoàn ủy cũng không bận mà công việc của hội sinh viên bên này cũng không cần cô phải bận tâm. Cho nên bây giờ cô có nhiều thời gian để học. Trừ những giờ học lên lớp, Tô Du ở bên này thỉnh thoảng còn được thiên vị.
Trong giai đoạn ôn tập, cô tìm các sinh viên cuối cấp để mượn sách của học kỳ sau, ngoài việc ôn tập bài vở, cô còn dành thời gian nghiên cứu sách của học kỳ sau.
Cô quyết định phải đạt điểm cao trong học kỳ đầu để củng cố vị trí của mình trong lòng các giáo sư. Sau đó lại lựa lúc thích hợp đề xuất việc mình muốn hoàn thành việc học trước thời hạn. Chỉ cần các giáo sư đồng ý là cô có thể phân tâm học thêm nhiều kiến thức khác. Đến lúc đó cũng không cần phải cố gắng đạt điểm cao nữa, chỉ cần mỗi môn học đều trên điểm đậu là được.
Dù sao thì cô học đại học cũng có mục tiêu, chỉ là để lấy bằng tốt nghiệp mà thôi, sau này cũng sẽ không thật sự nghiên cứu lĩnh vực này.
Đối với cô, thời gian là thứ quý giá nhất.
Từ đầu tháng hai, trường học đã bắt đầu sắp xếp các kỳ thi.
Mọi người trong ký túc xá đều vô cùng căng thẳng, vì là kỳ thi cuối kỳ lần một nên mọi người rất nghiêm túc. Hơn nữa lúc trước Tô Du đã ra quy định, những người điểm kém sẽ bị đá ra khỏi phòng cho nên mọi người đều rất lo lắng nếu thi không tốt sẽ bị đuổi ra ngoài.
Ngay cả Lý Bình cũng có chút lo lắng. Mặc dù cô ấy thấy điểm mình cũng không tệ, nhưng đại học Giang Đông nhân tài đông đúc, cô ấy không dám bảo đảm mình sẽ thi tốt. Đặc biệt là khi Tô Du nói năm sau muốn để cô nàng làm Chủ tịch hội sinh viên. Nếu như thi không tốt thì sẽ không có tư cách ứng cử. Cô ấy không quan tâm việc có được làm Chủ tịch hội sinh viên hay không, cô ấy chỉ không muốn làm Tô Du thất vọng.
Lúc vào phòng thi, Tô Du nhìn thấy khuôn mặt ngưng trọng của cô nàng thì cười nói: “Làm gì thế, cũng chẳng phải thi đại học, thả lỏng thả lỏng đi.”
“Chị Tô Du, lỡ như... em nói là lỡ như em thi không được như ý thì làm sao đây?”
“Vậy thì thi lại thôi.” Tô Du tỏ vẻ xem thường, sau đó lại nhướng mày nhìn Lý Bình: “Không phải em lo thi không tốt sẽ bị đá khỏi hội sinh viên đấy chứ?”
“...”