Nhìn khuôn mặt Lý Bình lúc trắng lúc đỏ, Tô Du vỗ vai cô ấy: “Một người thành công, thì phải có trái tim mạnh mẽ. Muốn được như vậy thì phải thi cả trăm lần, cũng phải cảm thấy lần sau mình chắc chắn sẽ vượt qua.”
Lý Bình: “...” Quả nhiên là do da mặt mình chưa đủ dày.
Kỳ thi tổng cộng mất hai ngày, Tô Du thi rất thuận buồm xuôi gió. Đối với người thích tập trung vào trọng điểm như cô, chỉ cần chịu khó bỏ công sức thì chắc chắn sẽ không có khả năng thi kém.
Cô dự tính dù mình không dành được ba vị trí đầu trong chuyên ngành thì ít nhất trong top 10 là không thành vấn đề.
Chỉ cần được lọt vào top 10 thì năm sau cô sẽ đến gặp giáo viên để nói chuyện hoàn thành việc học trước thời hạn.
Sau khi thi xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thu dọn đồ đạc trong ký túc xá xong, tâm trạng mọi người đều không quá tốt. Học kỳ này sau khi Tô Du chuyển đi thì cũng dọn khỏi ký túc xá và về nhà sống. Nhưng cho dù luyến tiếc, mọi người cũng không ai mở miệng giữ cô lại. Chị Tô Du đã quyết định chắc chắn là có lý do, không thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà bắt chị Tô Du phải thay đổi quyết định.
“Chị Tô Du, chị phải thường qua đây thăm tụi em đấy.”
Vương Hiểu Lỵ ôm cô nói.
Tô Du cười đáp: “Yên tâm đi, vẫn cùng khoa mà, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau lắm. Lúc chị có thời gian rảnh còn muốn tụ tập với mọi người nữa.”
Những người khác cũng đi qua ôm cô. Ngược lại có Hứa Lệ Lệ làm mình làm mẩy thu dọn đồ đạc, thấy đám người dính chặt lấy nhau như vậy thì bĩu môi không lên tiếng.
“Chị Tô Du, em tiễn chị.” Lý Bình đeo cặp lên, giúp Tô Du xách đồ. Lần nào cô ấy cũng thu dọn đồ xong nhanh nhất, như vậy thì mỗi lần Tô Du đi cô nàng đều có thể kịp lúc cùng đi với Tô Du.
Những người khác vẫn còn chưa dọn đồ xong nên chẳng có cách nào đi cùng.
Tô Du mỉm cười gật đầu: “Được, cùng đi thôi.”
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Lý Bình nói: “Chị Tô Du, kỳ nghỉ đông em phải tham gia huấn luyện mùa đông rồi, em muốn đi trải nghiệm cuộc sống của quân nhân. Chị Tô Du, chị có muốn đi cùng với em không?” Cô ấy không muốn xa Tô Du chút nào.
Tô Du nghe xong, nghiêm khắc nói: “Chị không đi đâu, chị phải theo con đường chính trị, chị chuẩn bị đến chỗ người yêu bên kia để trải nghiệm cuộc sống cơ sở.” Làm quân nhân? Kiểu người như cô đừng nên đi theo kéo chân các đồng chí Giải phóng quân thì hơn.
Lý Bình mím môi, trong lòng hiểu rõ con đường cô ấy muốn đi khác với chị Tô Du.
Tô Du thấy cô nàng buồn bã cũng an ủi nói: “Cố gắng nỗ lực, cho dù là làm gì cũng đều phải trở thành nhân tài có ích.”
Lý Bình trịnh trọng gật đầu: “Chị Tô Du, em nhất định sẽ nỗ lực. Em sẽ trở thành người có ích với chị.”
Tô Du: “...” Cô thật sự không có ý đó mà.
Quay về nhà nghỉ ngơi một ngày, mẹ Lưu vừa nấu canh vừa gói sủi cảo nhân thịt, cứ thế phục vụ Tô Du đến thoải mái thư thả.
Không chỉ Tô Du thoải mái mà cả nhà họ Tô cũng đều khoan khoái. Tô Đại Chí gần như nước mắt lưng tròng.
Buổi tối cả nhà cùng ăn bánh bao thịt, uống canh thịt, vành mắt đỏ hồng. Chỉ khi có chị ở nhà, cuộc sống mới được tốt như thế, ngay cả mẹ vợ cũng hiền từ hòa nhã hơn.
Tô Đại Chí còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe Tô Du nói: “Bác à, ngày mai mua thêm một ít thịt đi. Gói mười cái bánh bao nhân thịt và mười cái nhân cải trắng.”
Tô Đại Chí vô cùng phấn khích. Bỗng nghe thấy Tô Du lại nói: “Ngày mốt con sẽ đến huyện Kim Hà.”
“...” Tô Đại Chí ngậm bánh bao trong miệng. “Chị, chị định đi mấy ngày?”
“Không rõ nữa, ít nhất cũng khoảng một tuần. Đồng chí Tống Đông Chinh vừa qua bên đó, chị không yên tâm lắm nên qua xem xem. Nhân tiện cũng tìm hiểu công việc của các cán bộ công sở luôn.” Tô Du nghiêm túc nói.
Điều cô còn thiếu là kinh nghiệm ở cấp cơ sở. Lần này đi vừa hay có thể tìm hiểu một chút.
Tô Đại Chí nuốt không trôi bánh bao trong miệng nữa, xong rồi xong rồi, lại sắp phải ăn dưa muối nữa rồi.
Từ sáng sớm, Tô Du đã thu dọn đồ đạc, sau đó ăn mặc thật kín mít cho mình rồi mới chuẩn bị ra ngoài.
Lần này cô mang theo không ít đồ, ngoại trừ bánh bao mang cho Tống Đông Chinh thì còn một chút bít tất tránh rét và đệm giày. Ngoài ra còn có mấy quyển vở mình cần dùng để ôn tập các môn học,...
Đặt lên trên xe đạp rồi buộc lại, ước chứng có khoảng hai túi đồ đạc lớn.
Trong ánh mắt đầy lưu luyến của người trong gia đình nhà lão Tô, Tô Du ngồi lên ghế sau xe đạp.
Trên đường, Tô Đại Chí liên tục khuyên Tô Du trở về nhà sớm một chút.
Tô Du đã nghe ngán cả tai, "Được rồi, Tiểu Chí đi xa nhà như thế cũng có giống như em bây giờ đâu. Dù gì em còn phải làm cha nữa đấy. À đúng rồi, Lưu Mai sắp sinh, buổi tối em nhớ chú ý một chút, đừng ngủ say như lợn chết nữa."