La Vệ giật mình một cái, vội vàng chạy tới, "Lãnh đạo, để tôi để tôi."
Tống Đông Chinh đang rất chi là vui vẻ chuẩn bị nói lời thân mật với người yêu nhà mình thì nghe thấy giọng nói của La Vệ, nhất thời cảm thấy đúng là tự làm mình bẽ mặt. Đáng lẽ không nên mang cái bóng đèn này đến.
Tô Du lễ phép chào hỏi với La Vệ, "Xin chào, đồng chí La Vệ."
"A, cô quen tôi à?" La Vệ kinh ngạc nói.
Tô Du cười nói, "Vâng, tôi thường xuyên nghe đồng chí Đông Chinh nhắc đến anh, khen anh có năng lực làm việc cao, là một người trợ lý ưu tú."
La Vệ nhất thời vừa mừng vừa sợ, rồi sau đó vò đầu vì xấu hổ.
Tống Đông Chinh cười cười. Lời này anh chưa từng nói bao giờ, thằng nhóc này vẫn chưa đủ ưu tú.
Vì cảm động, La Vệ mỗi tay cầm một túi, "Để tôi để tôi, tôi khỏe lắm."
Tô Du cũng không khách khí. Nếu đổi thành cô là thư ký, cô cũng sẽ làm như thế.
Cũng may Tống Đông Chinh đã mượn xe ở trong huyện đến đây. Bây giờ trời rất lạnh, anh cũng không muốn để Tô Du chịu rét đi về. Đương nhiên, tiền xăng dầu sẽ bị trừ vào tiền lương.
Còn về xe công cộng thì... trong huyện không có.
Đây là lần đầu tiên Tô Du biết đồng chí Tống Đông Chinh ấy thế mà lại biết lái xe con. "Học bao giờ thế?"
Tống Đông Chinh nói với vẻ vô cùng tự hào, "Từ lúc trước, khi còn ở bộ đội đã học rồi. Nếu em muốn học thì anh dạy cho em."
Tô Du cười mà không nói, cô cũng biết lái xe.
Sau khi đến đại viện dành cho người nhà của chính quyền trong huyện, La Vệ bận trước bận sau giúp đỡ Tô Du khuân vác đồ đạc lên tầng. Những người khác ở trong viện thấy huyện trưởng Tống dẫn theo một đồng chí nữ về, đều nhìn anh.
Tống Đông Chinh nhiệt tình giới thiệu với mọi người, "Tô Du, vị hôn thê mà tổ chức giới thiệu cho tôi đấy, đã đính hôn rồi, chỉ thiếu đi đăng ký kết hôn nữa thôi."
Mọi người đều tỏ vẻ bội phục nhìn Tô Du. Thì ra đây chính là cô người yêu đã quản lý huyện trưởng Tống biết vâng lời ha. Chẳng trách huyện trưởng Tống lại nghe lời cô, đồng chí nữ sinh ra ở thành phố lớn này đúng là không giống người thường, trông đúng là khí phái. Nghe huyện trưởng Tống nói cô là sinh viên đại học, hơn nữa còn làm cán bộ đoàn ở đại học nữa. Rất có bản lĩnh.
Tô Du cũng lễ phép chào hỏi với mọi người, sau đó đi lên tầng theo Tống Đông Chinh, "Sao các cô các bác trông có vẻ biết em thế?"
"Anh thường xuyên nhắc tới em." Tống Đông Chinh cười nịnh nọt.
Tô Du cười cười, tỏ vẻ không tin.
Tống Đông Chinh: "..."
Đưa người vào trong nhà, La Vệ liền thức thời rời đi. Tô Du cười nói, "Anh tìm được thư ký khá tốt đấy chứ."
"Tàm tạm, vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn, chưa nhạy bén lắm."
Tô Du nói, "Làm lãnh đạo liền không giống trước kia nữa ha." Rồi sau đó bắt đầu thị sát nhà ở của huyện trưởng Tống.
Nhà có hai phòng nhỏ, nhưng vì chỉ có một người ở nên trông hơi vắng vẻ. Trong đó một phòng là bản thân Tống Đông Chinh ở, bên trong chất một đống văn bản, thoạt trông xem như đã được dọn dẹp ngay ngắn. Nhưng Tô Du phát hiện đây có lẽ cũng mới chỉ dọn vội dọn vàng mà thôi. Có lẽ vì biết cô sắp tới, anh thấy nước đến chân mới nhảy.
Cô cũng không vạch trần, sau đó đi sang phòng mình ở.
Tống Đông Chinh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô không có gì bất mãn mới an tâm. Sau đó ân cần dẫn cô vào căn phòng mới dọn dẹp qua, "Biết em sắp tới nên anh suốt đêm dọn dẹp phòng này đấy. Ở tạm trước đã, hôm nay xem còn thiếu cái gì thì chúng ta bổ sung."
Tô Du vỗ vỗ giường. "Không cần đâu, em cũng không ở mấy ngày, không cần phiền toái như thế."
"Sao lại chỉ có mấy ngày chứ, không phải em được nghỉ rồi à, ở lâu một chút." Tống Đông Chinh vội vàng khuyên nhủ.
Tô Du vẻ mặt đoan chính, "Ở trước rồi nói sau, nếu ở mà không thoải mái hay khó chịu thì em về đấy."
"Chắc chắn thoải mái mà!" Tống Đông Chinh cam đoan.
Giữa trưa, hai người Tô Du và Tống Đông Chinh liền đến ăn cơm trong căn tin. Tuy mang theo bánh bao thịt nhưng hiển nhiên trong nhà không chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn hàng ngày, vậy nên bữa đầu tiên vẫn phải đến căn tin ăn.
Tống Đông Chinh vốn định dẫn Tô Du đến tiệm cơm Quốc Foanh bên ngoài ăn, song lại bị Tô Du từ chối. Cô đến đây không chỉ vì học hỏi mà còn muốn tuyên thệ chủ quyền của mình một chút.
Đồng chí Đông Chinh ở bên ngoài một mình, lại còn trẻ trung điển trai như thế, rồi còn khá có quyền lực, quả thực đúng là một đóa hoa chuyên môn trêu hoa ghẹo nguyệt di động. Mặc dù bây giờ cô tin tưởng đồng chí Đông Chinh không có suy nghĩ và can đảm để làm chuyện này, nhưng nếu có người bợ đỡ săn đón người yêu cô thì cũng là chuyện khiến người ta chán ghét.