Căn tin trong huyện không lớn. Hai người vừa vào thì tất cả mọi người đều thấy được. Một vài người ban đầu còn len lén tơ tưởng về huyện trưởng tuổi trẻ giờ nhìn thấy chính chủ đứng ở bên cạnh anh, rồi so sánh cô với mình, dường như không có mặt nào có thể sánh bằng người ta, suy nghĩ ban đầu cũng biến mất.
Nhân lúc rảnh rỗi khi ăn cơm, Tô Du cũng phân tâm chú ý đến những người này.
Người trong cơ quan chính quyền của huyện Kim Hà không nhiều nhưng lại có rất nhiều người ăn cơm trong căn tin, rất nhiều người lấy cơm và thức ăn rồi mang về ăn.
Từ đây có thể thấy được cán bộ bên này có đời sống không sung túc lắm. Nếu nhà có điều kiện tốt thì đã ở nhà mua thức ăn về nấu cơm, chắc chắn sẽ được ăn thức ăn nóng hơn khi ăn ở căn tin.
Tống Đông Chinh thì ngay từ đầu đã mặc kệ những chuyện khác, lấy bánh ngô đi tới rồi múc bát canh xương lớn đặt xuống bàn, "Có muốn mang về nhà ăn không?" Anh thật sự không muốn để người khác làm phiền bọn họ ăn cơm.
Tô Du nói, "Em vừa tới đã trốn vào trong phòng ăn cơm, người khác lại tưởng em xấu xa hoặc không muốn gặp mặt người khác đấy. Không sao đâu, ăn xong rồi về."
Cô còn muốn quan sát tình hình của nhân viên cơ sở nữa đây.
Tống Đông Chinh chỉ cần ngoan ngoãn ngồi cùng là được. Anh đã tính cả rồi, thời gian này nhất định phải phục vụ đồng chí Tô Du thật tốt, để cô có một kì nghỉ dễ chịu ở đây, tranh thủ ở lâu một hồi.
Tô Du vừa ăn cơm vừa chú ý xung quanh và thế là thật sự phát hiện có người chỉ trỏ vào hai người, bàn tán gì đó.
Đó là một số đồng chí nữ đã lớn tuổi, có lẽ đang ngồi tám chuyện.
"Anh có quen những người đó không?" Tô Du hỏi.
Thư ký Tống cắn bánh ngô, nhìn, "Đồng chí nữ trong hội hội Liên hiệp Phụ nữ của huyện chúng ta, chủ nhiệm Chu."
"Anh có thân thiết gì với người ta không?"
"Đồng chí nữ... Ý anh là mấy đồng chí nữ lớn tuổi, anh quen hết."
Tô Du nhìn gương mặt dễ có thiện cảm của anh. Bất kể thời đại nào, gương mặt đều được chú ý đầu tiên.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Du liền cầm bát đũa đi rửa. Tống Đông Chinh vội vàng nói, "Để anh để anh, em nghỉ ngơi đi."
"Để em rửa." Tô Du cầm bát đũa rồi lập tức đi theo đám cô ba dì bảy vừa ngồi tám chuyện sang chỗ có vòi rửa.
Bên này, chủ nhiệm Chu còn đang định cho ý kiến về người yêu của huyện trưởng Tống đôi chút thì nhìn thấy người ta cũng đến rửa bát cùng, đồng loạt dừng đề tài, ai nấy đều cười cười với Tô Du. Dù sao cũng là sinh viên đại học từ tỉnh tới, mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm thấy hơi ngại để bắt chuyện với người ta, vì cảm thấy hơi thua kém.
Tô Du nói với chủ nhiệm Chu, "Chủ nhiệm Chu, chào cô."
Chủ nhiệm Chu được người biết đến mà vừa mừng vừa lo, nhìn Tô Du, không ngờ người ta ấy thế mà lại biết bà ta.
"Cháu biết cô à?"
"Vâng ạ, trước kia cháu từng làm việc ở thành phố, có quan hệ khá thân với chủ nhiệm Tiêu ở trong thành phố. Lúc trước cô ấy từng nhắc đến cô đấy ạ. Có lần giúp cô ấy sửa sang lại văn bản, cháu còn thấy ảnh chụp của chủ nhiệm Chu rồi ạ."
Nghe thấy Tô Du nói thế, chủ nhiệm Chu nhất thời cảm thấy khoảng cách được kéo gần lại, "Chủ nhiệm Tiêu thật sự từng nhắc đến cô ấy à?"
"Vâng ạ, cô ấy khen công việc của hội Liên hiệp Phụ nữ bên này rất tốt ạ."
Tô Du mở to mắt nói lời bịa đặt.
Chủ nhiệm Chu nghe vậy như mở cờ trong bụng. Làm việc trong hội Liên hiệp Phụ nữ, bà ta vốn có tính thích tám chuyện, hơn nữa bây giờ Tô Du lại nói có quan hệ tốt với hội Liên hiệp Phụ nữ của thành phố, rồi còn biết bà ta trước, khiến bà ta cảm thấy đây là đối tượng có thể trò chuyện, vì thế cười nói, "Cháu, tên cháu là gì thế?"
"Cháu tên là Tô Du, cô cứ gọi cháu là Tiểu Tô thôi ạ."
"Ôi, tên hay thế. Tiểu Tô, cháu cũng nhanh nhẹn thật, chẳng trách huyện trưởng Tống bằng lòng nghe theo lời cháu. Cháu bảo không cho phép hút thuốc uống rượu là cậu ấy thật sự cắt không động đến. Cháu không cho phép cậu ấy nán lại bên ngoài quá lâu thế là ngày nào cậu ấy cũng về nhà đúng giờ, cũng chẳng dám ăn cơm với người ta bên ngoài ha."
Tô Du cười cười không nói gì. Cô tỏ vẻ ngượng ngùng, rồi sau đó cười cười với Tống Đông Chinh đang đứng ở bên cạnh.
Tống Đông Chinh sợ run cả người.
Bát đũa rửa sạch sẽ, Tô Du cũng nhân cơ hội hẹn chủ nhiệm Chu đến tối, sau khi tan tầm sẽ đến nhà trò chuyện linh tinh một chút. Dù sao cô cũng vừa mới đến, chẳng quen biết ai cả, cũng không có người quen để nói chuyện.
Chủ nhiệm Chu cầu còn không được, bà ta cũng thích tán gẫu với cô sinh viên đại học không hề kiêu căng này, tốt nhất là có thể tâm sự nhiều về chủ nhiệm Tiêu trên thành phố.