Bí thư Lâm tức giận nâng ly trà lên uống:"Chuyện này theo ý kiến của tôi hay là bỏ phiếu quyết định, không thể khư khư cố chấp."
Tống Đông Chinh cười nói, "Tôi đồng ý với ý kiến bỏ phiếu quyết định, nhưng mà tôi mong muốn những người bỏ phiếu phản đối đều phải đưa ra một lý do hợp lý cho tôi. Bằng không tôi sẽ nghi ngờ có phải là do có người sống quá an nhàn rồi, nên chẳng quan tâm tới dân chúng chút nào. Yêu cầu này, hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ."
Mọi người đối mặt nhìn nhau.
Cục trưởng Kim Cục công an nói, "Đến lúc đó cần dùng đến người, Cục công an bên này có thể không sắp xếp nổi nhiều người tới như vậy. Sắp đón năm mới rồi, nhiệm vụ duy trì trật tự trong ngày tết rất quan trọng."
"Đoàn quân nhân bên này có thể sắp xếp người." Tống Đông Chinh nói.
Cục trưởng Kim nhất thời ngậm miệng.
Những người khác ở bộ phận không liên quan cũng chẳng còn lời nào để nói.
Tống Đông Chinh nhìn bí thư Lâm, trong mắt người trẻ tuổi mang theo nụ cười hữu nghị.
Bàn tay đang bưng ly trà của bí thư Lâm run lên, sau đó buông xuống, "Nếu như vậy, đồng chí Đông Chinh thử một lần xem sao. Tôi giữ nguyên ý kiến."
Về văn kiện giáo dục cải tạo lao động theo chiều sâu này sẽ nhanh chóng được quyết định thôi, sau đó giao cho La Vệ làm.
Buổi tối Tống Đông Chinh về nhà cùng Tô Du ăn cơm, nói ra việc anh chuẩn bị tới nông thôn xem thử.
Trời lạnh thế này, anh thực sự lo lắng cho những người dân kia. Muốn đi xem có tình huống gì không, cũng suy nghĩ tới phương pháp để hốt thuốc đúng bệnh. Dù sao anh cũng không thể làm ra chuyện ngồi trong phòng làm việc đốt lò sưởi nghe người làm báo cáo giống như đám người Bí thư Lâm được.
Tô Du vừa nghe, lập tức tỏ vẻ, "Em cũng muốn đi xem."
Sau này phải đi theo con đường chính trị, sao có thể không biết tình hình cuộc sống của dân chúng được chứ.
"Bên ngoài trời đông giá rét, hay là em đừng đi." Tống Đông Chinh có chút không đành lòng nói.
Tô Du nhìn anh, "Anh nói gì?"
Tống Đông Chinh: ". . . Đi, đi."
Nhìn dáng vẻ như bị người ta bắt nạt của anh, tim của Tô Du nhảy lên, nhịn không được nhét thức ăn vào miệng.
Buổi tối, sau khi thu dọn xong, Tống Đông Chinh lại giúp Tô Du lấy nước nóng rửa mặt.
Lúc bê thau nước vào phòng cho Tô Du, chỉ thấy Tô Du đã cởi áo bông, đang chải đầu.
Bây giờ tóc cô đã dài qua vai rồi, bởi vì lúc trước bện tóc nên lúc này tóc cô hiện lên một đường cong nhỏ. Khiến cả người Tô Du sinh ra một loại cảm giác quyến rũ.
Cổ họng Tống Đông Chinh khô nóng bèn ho khan một cái, đặt thau nước xuống muốn đi.
Tô Du ngồi ở trên giường nói, "Nước quá lạnh."
Tống Đông Chinh lại nhanh chóng cầm bình thủy tới đổ thêm nước nóng. Sau khi anh thêm vào, Tô Du thử một chút, "Quá nóng."
Tống Đông Chinh lại nhanh chóng lấy nước lạnh thêm vào. Thêm vào rồi thử lại lần nữa, "Lạnh, đồng chí Đông Chinh, có phải anh cố ý hay không." Cô nói, kéo Tống Đông Chinh tới gần, miệng cong lên không vui, "Nói, có phải cố ý làm như vậy không, muốn ở với em lâu hơn chút?"
". . ." Gương mặt Tống Đông Chinh lập tức nóng lên.
Anh cũng có ý định này, thế nhưng lại không dám có tâm tư này. Chuyện này thật sự là trùng hợp. Nhưng mà nhìn thấy gương mặt hồng hồng của người yêu, đôi môi hồng ướt át, trong đầu anh nghĩ chuyện trùng hợp này tốt thật. Cúi đầu hôn lên môi cô.
. . . Qua một lúc lâu, Tống Đông Chinh mới chật vật từ trên giường đứng lên, chuẩn xác mà nói, anh bị người yêu kéo lên.
Nhìn cổ áo của người yêu đã bị mình cởi ra, mái tóc rối tung, đôi môi sưng đỏ, lại nhìn bàn tay vừa mới làm loạn của mình, anh lập tức cảm thấy trong đầu mình là một mảnh mơ hồ.
Vừa làm gì?
Dấu tay đi đâu đây?
Tô Du thở phì phò, giơ tay đẩy anh một cái, "Nhanh đi về ngủ đi. Ngày hôm nay muộn quá, em cũng lười tính toán với anh. Sau này đàng hoàng một chút."
Làm chuyện đuối lý, Tống Đông Chinh vội vàng đứng lên trở về phòng.
Ra khỏi phòng, anh sờ sờ lên cái đầu đầy mồ hôi, sờ sờ môi, lại nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó kích động chạy vào trong phòng.
Trong phòng, Tô Du sửa lại tóc của mình một chút, sờ sờ lồng ngực của mình, nghĩ tới chuyện hồi nãy, cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Thảo nào người ta đều thích làm chuyện này. . . Khụ khụ . ..
Cô nhanh chóng ngâm chân rồi đi ngủ.
. . .
Sau khi văn kiện quy định liên quan tới giáo dục lại phần tử lao động của Tống Đông Chinh được ban hành, bên trong các công xã cũng bận lu bu hẳn lên.
Công xã phía dưới huyện Kim Hà nhiều, từng công xã còn có rất nhiều đội sản xuất.
Một văn kiện nho nhỏ nhưng lại mang tới gợn sóng không nhỏ tới các đội ngũ sản xuất.
Thì ra những người lãnh đạo cảm thấy quá tiện lợi cho đám phần tử xấu cần được cải tạo này rồi, muốn để bọn họ được giáo dục nhiều hơn.