Chuyện này không thể, trong mùa đông lạnh giá thế này cũng không thể đấu với tất cả bọn họ, để bọn họ tìm việc mà làm. Cho nên mới sắp xếp những người này xóa nạn mù chữ cho mọi người, làm không công, không trả tiền, chỉ cho cơm ăn. Để những người này ngoan ngoãn vì dân phục vụ. Hơn nữa còn phải trên tinh thần giáo dục lại bọn họ, muốn để những người này học tập mỗi ngày, mỗi ngày đọc thuộc lòng văn kiện tư tưởng mới.
Trong đội sản xuất Cao Sơn, mới sáng sớm lão đội trưởng đã gào to với mấy phần tử xấu đang ở trong chuồng bò, triệu tập bọn họ đi mở đại hội. Ở trong đại hội tuyên đọc văn kiện mới nhất.
Phần tử xấu trong đội sản xuất Cao Sơn không phải người địa phương, mà là người từ nơi khác được điều động xuống cơ sở rèn luyện.
Nghe nói người này có tư tưởng chính trị sai trái.
Mọi người không biết thế nào là tư tưởng chính trị sai trái, dù sao miễn là bên trên nhận định sai trái thì chắc chắn có sai trái. Hàng ngày đều phân công lao động từng bước một.
Mấy năm nay, phần tử xấu nọ vẫn luôn rất trung thực.
Sau khi nghe xong sự sắp xếp của văn bản mới nhất, trên gương mặt chết lặng của vài phần tử xấu cuối cùng cũng tỏ ra biểu cảm khang khác, dường như hơi chờ mong, thả lỏng.
Sau khi tuyên đọc, lão đội trưởng liền sắp xếp người đi dọn dẹp phòng trống trong đội, một là phòng học dành riêng để học tập xóa nạn mù chữ, hai là để cho các phần tử xấu ở.
Lãnh đạo đã nói cho dù muốn xử phạt các phần tử xấu thì cũng phải khiến bọn họ cảm nhận được sự quan tâm của tổ chức, để bọn họ biết tự kiểm điểm.
Buổi chiều, các phần tử xấu được sắp xếp đẩy vào trong phòng được bồi từ đất. Tuy vẫn âm u ẩm ướt như trước, nhưng đã tốt hơn nhiều so với chuồng bò lọt gió khắp nơi lúc trước.
Ngồi trên giường lót cỏ khô, một người đàn ông tóc hoa râm nói, "Tổ chức muốn làm gì đây?"
Cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Tới đây đã được hai năm, từ lâu mọi người đã không mong có thể trở về nữa.
Một cụ già nói, "Cho dù làm gì thì chắc chắn tổ chức vẫn quan tâm chúng ta. Làm việc cho tốt, tôi tin sau này chúng ta vẫn có thể trở về. Cũng không biết sau khi đi xóa nạn mù chữ, có thể gửi một bức thư về nhà, để bọn họ yên tâm hơn không."
Những người khác cũng có quyết định này. Lúc trước chỗ ở quá kém, bọn họ sống trong vô vọng, đều không muốn liên lạc với người nhà, dứt khoát để người nhà coi như bọn họ đã chết thôi.
Nhưng giờ điều kiện hơi thay đổi, khiến bọn họ cảm thấy có hi vọng, cũng nhịn không được, muốn liên lạc với người nhà, để người nhà biết, bọn họ sống khá tốt.
Chuyện tương tự cũng lục tục tiến hành trong các đội sản xuất khác.
Lúc này, phần tử xấu trong các đội sản xuất cũng không nhiều, vậy nên rất dễ thu xếp. Trong các đội sản xuất thể nào cũng có mấy nhà không có người nối dõi vậy nên các căn nhà đó đều thuộc về quyền quản lý của đơn vị, có căn dùng để làm việc, có căn thì để trống. Chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể để cho người ở.
Khi Tống Đông Chinh và Tô Du cùng tới đội sản xuất khảo sát thì trên cơ bản, những người này đều đã được thu xếp ổn thỏa.
Nhờ có lần sửa đổi lúc trước, cộng thêm cứu tế lương thực lần lượt đúng chỗ, mùa đông năm nay vẫn có thể chịu được, không đến mức không có gạo để nấu. Bữa kém chất lượng nhất cũng có thể ăn lửng dạ.
Đội trưởng đội sản xuất dẫn cán bộ trong huyện tới thăm viếng từng nhà dân một.
Đây là lần đầu tiên có lãnh đạo lớn tới thăm các hộ các nhà vào mùa đông giá rét cuối năm, các bác các cô kích động đến đỏ cả mắt. Lại nghe nói đây là huyện trưởng Tống làm công tác cứu tế lương thực, ánh mắt mọi người nhìn Tống Đông Chinh liền càng thêm kính mến.
Trên đường đi theo, Tô Du cũng không nói nhiều, cũng không làm phiền Tống Đông Chinh sắp xếp công việc, mà chỉ nghiêm túc chăm chỉ quan sát hình ảnh, tâm trạng và đời sống sinh hoạt của người dân ở nông thôn lúc này.
Sau một chuyến đi xuống nông thôn, Tống Đông Chinh đã rất được lòng dân. Khi nhắc tới cán bộ trong huyện, mọi người chỉ biết huyện trưởng Tống trong huyện là người tốt, mùa đông giá rét còn đến quan tâm nhân dân, hơn nữa còn làm công tác cứu tế lương thực cho nhân dân, những huyện khác thì không có.
Trở về trên xe, Tô Du xoa xoa bàn tay đông cứng của mình.
Nhưng dù bị đông đến mấy cũng vẫn không so được với nỗi khó chịu trong lòng. Trước kia, cô chỉ nghe nói người dân trong thời đại này sống không được khá giả gì, nhưng chẳng qua cũng chỉ nghe nói mà thôi. Sau khi đến thời đại này, cô vẫn luôn sống trong thành phố, đời sống sinh hoạt cũng tốt hơn so với nhà người khác. Cô chưa bao giờ biết, cuộc sống không được khá giả đó lại là như thế này. Phải ăn thứ cháo nhìn chẳng ra màu, hơn nữa còn chỉ được ăn hai miếng mà thôi. Áo bông cũng chẳng phải bông, mà chỉ dùng ngọn cỏ nhét vào trong quần áo để giữ ấm. Gia đình nào đông con cũng chỉ có thể ru rú trên giường để sưởi ấm.
Trước kia cô muốn làm cán bộ chỉ để phát triển tương lai cho mình. Bây giờ, cô lại nghĩ xa hơn đôi chút.