Tô Du nói với khuôn mặt đầy vô tội: “Thế nào, đã thoải mái hơn chưa, em thấy anh vừa nãy nóng như thế, có lẽ là sốt rồi nên em hạ nhiệt cho anh.”
Nhìn thấy Tô Du làm thế, khuôn mặt Tống Đông Chinh lại đỏ bừng lên, lần này là đỏ mặt xấu hổ.
Tư tưởng của đồng chí Tiểu Tô thuần khiết như thế, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì chứ?
Anh còn muốn lấy chỗ đó của mình dụi dụi lên người của đồng chí Tiểu Tô, thật là quá mất mặt mà.
Tô Du lo lắng nói: “Đông Chinh, có đỡ hơn chưa?”
“…Ổn rồi.” Tống Đông Chinh ngồi dậy nhìn thấy đôi mắt long lanh của Tô Du, cảm thấy tư tưởng của mình không đủ thuần khiết, anh ho khụ khụ: “Anh đã ổn rồi, em, em ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em đến trạm xe lửa đón xe.”
Vừa chuẩn bị đi lại nhìn thấy tay của Tô Du đỏ hết cả lên sau khi ngâm nước đá nên nắm lấy tay cô nhét vào trong áo của mình.
Bị lạnh như thế, trên người anh rất thoải mái, bàn tay của Tô Du cũng thoải mái nhiều.
Đợi bàn tay của Tô Du nóng ấm trở lại thì Tống Đông Chinh nhanh chóng đi ra, anh sợ ở lại lâu hơn mình lại có ý định xấu.
“Đợi chút.” Tô Du ngăn anh lại, sau đó lại ôm lấy anh từ phía sau: “Em sẽ cố gắng tốt nghiệp sớm hơn một chút.”
Tống Đông Chinh chưa kịp phản ứng lại đã bị Tô Du đẩy ra rồi.
Đứng ở trước cửa, anh đứng ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tô Du.
Tốt nghiệp sớm hơn thì có thể kết hôn sớm hơn một chút!
Đồng chí Tiểu Tô muốn kết hôn với anh!
Tống Đông Chinh đột nhiên cảm thấy trong lòng kích động, muốn quay người qua gõ cửa nhưng lại cảm thấy không được làm phiền đến đối tượng của mình nghỉ ngơi, chỉ có thể đi về phía phòng mình, vừa đi vào phòng đã lăn lóc ở trên giường.
Ở phía bên kia, Tô Du cũng trải giường xong xuôi và vui vẻ nằm bệt xuống giường.
Có một người như thế ở bên cạnh thật là tốt.
Ngày hôm sau, Tô Du bèn ngồi lên xe quay về tỉnh thành.
Tống Đông Chinh nhìn chiếc xe rời đi với khuôn mặt đầy tiếc nuối, anh đứng nửa ngày trời không nhúc nhích.
La Vệ nhẹ giọng hỏi: “Lãnh đạo, bây giờ chúng ta làm cái gì?”
Sắc mặt Tống Đông Chinh bỗng chốc trở nên nghiêm túc, anh quay người qua, vừa đi vừa nói: “Tất nhiên là làm chuyện nghiêm túc rồi, quay về phát thông báo ra chiều nay mở cuộc họp để tăng thêm dân số dân quân trong huyện.”
La Vệ nói: “Lãnh đạo, bên bí thư Lâm sẽ đồng ý sao, lần trước ba mươi mấy người họ cũng làm khó chúng ta đấy.”
“Không đồng ý? Đám phần tử xấu phía dưới chiếm dụng dân quân, số lượng không đủ, nếu như không đồng ý thì bảo bên sở cảnh sát cho người ra giúp đỡ.”
“…”
La Vệ cảm thấy mình bị vướng vào trong một cái vòng tuần hoàn chết, đầu tiên lãnh đạo mượn việc dùng dân quân tiến hành việc giáo dục chiều sâu cho đám phần tử xấu, bây giờ lại lợi dụng chuyện này để gia tăng thêm dân số dân quân.
Cao, thật là cao, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, mình chỉ có thể làm một thư ký thôi.
Bên trong bệnh viện tỉnh thành, người nhà lão Tô đều nhồi nhét trong cái phòng bệnh.
Khuôn mặt Lưu Mai và mẹ Lưu hết sức rầu rĩ.
Kể từ khi đứa trẻ ra đời thì sắc mặt hai người chưa từng tốt lên, đặc biệt là sau khi biết Tô Đại Chí đã gọi điện thoại thông báo cho Tô Du thì họ càng căng thẳng lo lắng hơn nữa.
“Thế nào lại là một bé gái chứ, rõ ràng cái bụng nhọn thế cơ mà, mẹ vừa nhìn đã cảm thấy là một bé trai, thế nào lại sinh ra một bé gái chứ.” Mẹ Lưu vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm.
Lưu Mai cũng bị ảnh hưởng, sự kích động của người lần đầu làm mẹ, lúc này cũng cảm thấy rất buồn bã.
Đã nói là sẽ cho chị chồng một đứa cháu trai mà, phải sinh một đứa con trắng trẻo cho nhà lão Tô, thế nào lại sinh ra bé gái chứ.
Thế này phải làm sao đây.
Làm sao trả lời với chị cả đây.
“Mai Tử, em xem, con gái chúng ta thật xinh xắn quá đi.” Tô Đại Chí cười hí hửng ôm đứa con cho vợ mình xem.
Đến Tô Lâm cũng đến gần dỗ dành đứa bé, mặc dù không thích chị dâu nhưng đứa bé này cũng là của nhà lão Tô.
Lưu Mai khổ sở nói: “Đại Chí, phải làm thế nào đây, chị cả có giận không? Nếu chị cả bảo em và anh ly hôn thì làm sao đây, chị cả muốn em và anh ly hôn, sau đó đi tìm người khác sinh con trai thì phải làm sao đây?”
Tô Đại Chí: “…” Sau khi Mai Tử sinh con xong đã bị điên rồi sao?
Anh ta vội vàng nói: “Mai Tử, em đừng dọa anh đấy, em làm sao thế?”
“Em sinh ra bé gái, phải làm thế nào đây, Đại Chí, em phải làm thế nào đây?”
Lưu Mai trực tiếp khóc òa lên.
Mẹ Lưu cũng bắt đầu lau nước mắt: “Mẹ phải làm thế nào đây, chị chồng con trở về thấy đây là đứa bé gái thì chắc chắn không cho mẹ chăm con nữa, nha đầu nhãi ranh thì có gì phải chăm chứ, chắc chắn bảo mẹ về nhà.”
Những ngày tháng tốt sắp trôi qua rồi.