Tô Đại Chí và Tô Lâm đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn hai mẹ con.
Tô Lâm bĩu môi nói: “Chị cả cháu mới không xấu tính như thế đấy, nha đầu nhãi ranh thì sao chứ, nhà lão Tô chúng cháu thích nha đầu đấy.” Chị cả đối xử rất tốt với cô bé, anh cả anh hai đều ra ngoài kiếm tiền nuôi sống gia đình mà cô bé chỉ đi học mà không phải làm gì cả.
Mẹ Lưu nói: “Con nhóc nhỏ như cháu không biết gì cả.”
“Nhóc nào không biết đấy?”
Tô Du bước vào từ phía cửa phòng bệnh.
Mọi người nhìn về hướng có âm thanh bèn nhìn thấy Tô Du đang xách hành lý đi vào trong nhà, Tô Đại Chí nhìn thấy đã lập tức nhét đứa bé vào trong lòng Lưu Mai và vui vẻ chạy qua xách đồ giúp cô: “Chị, sao chị quay về nhà không nói một tiếng để em đi đón chị.”
“Chẳng phải em đã làm cha rồi sao?” Tô Du đưa đồ cho anh ta, sau đó đi về phía bên giường và thấy đứa con trong lòng Lưu Mai.
“Chị cả…” Lưu Mai lo lắng kêu lên một tiếng.
Tô Du cười nói: “Cực cho em rồi, Đại Chí chăm sóc cho em có tốt không?”
“Tốt lắm.” Lưu Mai gật đầu, sau đó ngượng ngùng nói: “Chị, là một bé gái.”
“Ừ, cũng tốt lắm.” Tô Du nhìn thật kỹ khuôn mặt của đứa bé, nhìn thế nào cũng cảm thấy không có chút gì giống mình.
Trên thực tế, nhà lão Tô cũng chỉ có Tiểu Chí hơi giống với cô, Tô Lâm cũng có chút giống cô nhưng càng giống Đại Chí hơn, còn Tô Đại Chí thì thật sự không giống chút nào, một người giống cha một người giống mẹ.
“Chị cả, chị xem con bé trông xinh đẹp chưa kìa.” Tô Đại Chí cười ngốc nghếch, bộ dạng tràn đầy sự vui mừng của người làm cha.
Tô Du cũng không muốn tính toán với anh ta, đứa bé vẫn chưa mở mắt, cứ y như khỉ con vậy, đúng thật là không nhìn ra đẹp ở chỗ nào.
“Bà sui, sau này mỗi ngày hãy mua một chút xương về nấu canh uống, lúc ở cữ hãy để Lưu Mai uống canh xương mỗi ngày, một tuần một bữa canh thịt, cái này không thể cắt được.”
Mẹ Lưu tâm trạng đang rất bồn chồn, nghe thấy lời căn dặn của Tô Du thì bỗng chốc đã phản ứng lại.
Cái gì, sinh bé gái còn nấu canh cho uống, ngày nào cũng uống canh xương, mỗi tuần còn uống một bữa canh thịt, cái này làm hao tốn biết bao nhiêu nước canh chứ.
Lưu Mai khóc lóc nói: “Chị, em có lỗi với nhà lão Tô.”
Tô Du khó hiểu nói: “Có lỗi ở chỗ nào?”
“Đã không sinh cháu lớn cho nhà lão Tô.” Lưu Mai vừa nói vừa bắt đầu rơi nước mắt.
“Dừng lại dừng lại, còn nói nữa thì chị sẽ không vui đấy.” Tô Du nói với khuôn mặt nghiêm túc.
Lưu Mai bỗng chốc không dám lên tiếng.
Tô Du nói: “Bé gái thì sao chứ, nhà lão Tô chúng ta không có quy định này, mặc kệ bé trai hay bé gái, chỉ cần là của nhà lão Tô chúng ta thì chị đều thích, sau này ai còn dám nói những lời trọng nam khinh nữ thì cút ra khỏi nhà lão Tô ngay!”
Mẹ Lưu và Lưu Mai đều run rẩy cả người.
Mẹ Lưu nhanh chóng hỏi: “Chị chồng nhà thông gia nói đúng lắm, bé gái rất đáng yêu, bác rất thích bé gái, bé gái rất đáng quý đấy, Mai Tử, con không được có suy nghĩ gì khác đấy.”
Lưu Mai: “…”
Sau khi giáo huấn mọi người trong nhà xong, Tô Du đưa tay ra ôm lấy đứa bé và ngắm ngía thật kỹ.
Cuối cùng nhà lão Tô có thêm cháu, cô phải làm cô rồi.
Đứa bé hình như cảm thấy có người đang ôm mình nên đôi mắt nhắm nghiền liền hé ra một khe nhỏ nhìn con người ở trước mặt.
Nhìn thấy đứa bé như thế, trong lòng Tô Du có chút mềm mại.
Đứa trẻ bé bỏng.
Lưu Mai nằm ở bệnh viện ba ngày thì xuất viện về nhà ở cữ.
Mọi người ở công xưởng dệt may đều chạy lại xem, người nhà lão Lưu cũng chạy đến thăm hỏi.
Tô Đại Chí và chị cả bàn bạc với nhau: “Chị cả, chị nói chuyện em có con có cần phải nói với nhà ở quê không?”
“Nhà ở quê?” Tô Du nhướng mày.
Lúc này Tô Du mới chú ý đến nhà lão Tô cũng còn nhà ở dưới quê đấy, khi đó sau khi cha mẹ Tô làm công nhân trên thành phố thì cũng có chút liên lạc với người nhà nhưng sau đó cha mẹ Tô không còn thì mới xảy ra chút mâu thuẫn, vả lại còn tranh cãi khá lớn, sau đó cũng không còn liên lạc gì nữa, nhưng ở dưới quê vẫn còn bậc trưởng bối nên bình thường có chuyện lớn gì cũng đều gửi thư về nhà, lần trước Tô Đại Chí kết hôn cũng từng gửi thư nhưng bên đó không hồi âm.
“Gửi cái gì, người ta không thèm liên lạc với chúng ta đâu.”
“Dạ.” Tô Đại Chí trả lời thành thật, nói chung chị cả nói thế nào thì làm thế đó.
Khoảng thời gian Lưu Mai ở cữ, Tô Du cũng không ra ngoài bận rộn mà chỉ ở nhà đọc sách ôn tập.
Mẹ Lưu chăm trẻ đúng là rất có kinh nghiệm, bình thường đứa bé khóc cũng ít, ăn xong thì đi ngủ, ngủ dậy lại ăn tiếp, thời gian mấy ngày càng dài càng linh hoạt, mẹ Lưu cảm thấy con gái của mình đúng là sống trong tổ ấm hạnh phúc mà, sinh bé gái mà cũng nuôi con gái mình tốt như thế, trong lòng đối với nhà lão Tô lại thêm vài phần thật lòng.