Trong văn phòng liên trưởng, liên trưởng Từ cầm tách trà nhìn hình bóng càng ngày càng xa rồi quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống và nói với chỉ đạo viên Tôn trong liên đội: “Thằng nhóc đó đúng là rất giỏi chịu khổ, mới đầu tôi còn tưởng cậu ta không thể kiên trì, sau khi vô mùa đông mà vẫn chưa hề dừng lại.”
Chỉ đạo viên Tôn nói: “Thế nào, nhắm trúng rồi sao?”
“Binh lính tốt thì đều nhắm trúng, chỉ là phải huấn luyện thêm đã.” Liên trưởng Từ uống một ngụm trà: “Binh lính chưa từng lên chiến trường đúng là kém hơn một chút.”
Chỉ đạo viên Tôn thở dài nói: “Tôi cũng hy vọng họ sẽ mãi mãi không cần lên chiến trường.”
Hôm giao thừa, nhà lão Tô mới sáng sớm đã chuẩn bị bữa cơm đón Tết rồi.
Mẹ Lưu vốn định quay về nhà lão Lưu ăn cơm Tết nhưng Tô Du đã giữ bà ta lại, nguyên nhân là mọi người đều là người một nhà, ngày Tết tất nhiên là phải thật đầy đủ đoàn viên rồi, cô còn gói cho mẹ Lưu một bao lì xì một đồng khiến bà ta hết sức vui mừng.
Vì thế bà ta đã rất an tâm ở lại nhà lão Tô ăn bữa cơm Tết này.
Tô Du có thời gian rảnh rỗi bèn đến nhà lão Tống một chuyến để biếu quà Tết cho hai ông bà.
Cha mẹ Tống đối với việc con trai không thể quay về ăn bữa cơm Tết trong lòng cũng có chút thất vọng, vì vậy hai người chuẩn bị giữ Tô Du ở lại nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
“Cháu chuẩn bị đến bên huyện Kim Hà.”
“Hả?”
Cha Tống và mẹ Tống đều hết sức ngạc nhiên.
“Một mình Đông Chinh ở bên đó đón Tết, cháu qua đó ăn bữa cơm Tết với anh ấy, ở đó vài hôm rồi quay về.”
Nghe thấy Tô Du nói thế, khuôn mặt của mẹ Tống rất an ủi, bà kéo tay Tô Du nói: “Nếu như sau này Đông Chinh đối xử tệ với cháu thì cô sẽ đánh cho nó một trận.”
Cha Tống nói: “Câu này phải do tôi nói mới phải, tôi sẵn sàng đánh thằng nhóc đó bất cứ lúc nào.”
Tô Du mím môi cười một cách ngượng ngùng.
Cô biết sự lạnh lẽo khi một mình đón giao thừa, trong lúc các gia đình cười nói vui vẻ náo nhiệt thì một mình ngồi trong nhà, cho dù trước mặt có một bàn ăn thịnh soạn thì vẫn cảm thấy hết sức lạnh lẽo.
Cô từng thử trải qua giao thừa với đám người kia nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cố gắng gượng cười của họ thì cô thà một mình trôi qua thì hơn.*
*Ý chỉ kiếp trước của Tô Du.
Bây giờ cô đã có người có thể cùng đón giao thừa rồi, sau này mỗi năm đều phải trải qua như thế.
Đợi sau khi Tô Du rời khỏi thì mẹ Tống cười nói: “Đông Chinh nhà chúng ta thật may mắn khi tìm được một cô gái tốt.”
Tô Du ngồi xe buổi chiều đến huyện Kim Hà, khi tới nơi trời đã tối rồi.
Lần này cô không hề gọi điện thoại cho Tống Đông Chinh để chuẩn bị cho anh một sự kinh ngạc.
Cũng may huyện thành cũng không lớn lắm, cô cũng không mang theo thứ gì, những món đồ dùng cá nhân lần trước đều để ở bên này rồi nên lần này chỉ cần mang theo hai bộ quần áo để giặt rửa là đủ rồi.
Cô lập cập bước đi trên con đường tuyết trắng lạnh lẽo, rất nhanh đã đến khuôn viên huyện rồi.
Tống Đông Chinh vẫn chưa quay về, cô tự mình mở cửa, sau đó mở hết đèn trong nhà lên và bắt đầu nấu nước nóng chuẩn bị nấu bánh cảo.
Tống Đông Chinh bận rộn cả ngày, đến lúc trời tối mới mò về nhà với bộ dạng rất đáng thương, trong nhà vẫn còn dư chút cải thảo lần trước Tô Du mang đến, một lát quay về nấu mì sợi cải thảo ăn cho qua một bữa vậy.
Anh chắp tay sau lưng đi về phía khuôn viên, vừa chuẩn bị đi lên câu thang thì khóe mắt bỗng lướt ngang qua căn nhà của mình.
Đột nhiên anh dừng bước chân lại, đi lùi hai bước ngẩng đầu nhìn lên lầu, đèn đang mở!
Có người đến sao? Không đâu, có lẽ là buổi sáng quên tắt đèn.
Ngọn lửa yếu ớt trong lòng Tống Đông Chinh bỗng chốc bị dập tắt.
Anh thở dài tiếp tục đi lên lầu
Đi đến trước cửa nhà mình, anh vừa tính lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đã ngửi thấy mùi hương truyền đến từ trong nhà.
Tim anh đập thình thịch, trong lúc đang vội vàng chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa được mở ra từ bên trong, một khuôn mặt tươi rói rạng rỡ xuất hiện ngay trước mặt.
Sống mũi Tống Đông Chinh bỗng chốc cay cay.
Tô Du cười nói: “Mau vào trong đi, em đang chuẩn bị nấu bánh cảo này.”
Nói rồi cô quay người đi về phía nhà bếp, vừa thả bánh cảo vào trong nồi vừa nói: “Hôm nay sao anh về trễ thế, em đã nấu nước nóng mấy lần rồi đấy, một lát anh phải ăn nhiều hơn một chút, vì nấu cho anh bữa bánh cảo này mà em từ nơi xa đến đây, tay chân cũng sắp cóng chết rồi.”
Trong lòng Tống Đông Chinh mềm nhũn cả ra rồi.
Anh đi từ phía sau đến ôm chầm lấy cô và nói bằng giọng mũi: “Nếu sau này anh khiến em không vui thì hãy để anh quỳ suốt đời.”