Phía trước, Tô Du khẽ nở nụ cười.
Bữa bánh cảo này coi như không bõ công.
Tô Du ở lại huyện Kim Hà đến mùng ba mới quay về, mùng năm phải khai giảng rồi, là một cán bộ sinh viên nên phải quay về trường sớm hơn.
Không chỉ cô phải quay về trường trước mà đến Lý Bình cũng phải quay về trường sớm hơn.
Khi nhìn thấy Lý Bình ở trong trường, Tô Du suýt chút nữa đã nhận không ra, trên khuôn mặt cô gái này đỏ ửng một mảng, xem ra bị chịu tội không ít nhưng tinh thần trông có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, trên người có thêm khí chất hào hùng.
Nhìn thấy Tô Du, Lý Bình vô cùng vui mừng, cô ấy còn lấy món quà năm mới của mình ra là một túi đựng đồ dùng học tập mới.
“Chị Tô Du, kỳ huấn luyện mùa đông của em kết thúc rồi, cha em đã thưởng cho em đấy, em muốn mua chút quà cho chị, lẽ ra muốn mua khăn choàng nhưng mùa đông trôi qua thì không dùng được thời gian dài.”
Tô Du nói: “Huấn luyện mùa đông cái gì?”
“Khá tốt đấy, mới bắt đầu cũng chịu không nổi, trong trời mùa đông giá rét, cả ngày chịu lạnh đến nỗi không còn chút cảm giác nữa.”
Tô Du nghe thôi cũng cảm thấy lạnh, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn cô sẽ không để mình phải chịu tội như thế đâu, thế nhưng Lý Bình lại rất vui: “Thế nhưng sau khi em đã làm quen thì phát hiện cũng không tệ, cảm giác bản thân mình càng ngày càng chịu lạnh tốt hơn, người ta nói ‘mai hoa hương tự khổ hàn lai', chị Tô Du, em cảm thấy em có thể thấu hiểu được ý của câu thơ này.”
“Em làm tốt lắm.” Tô Du khen ngợi, có thể làm được tới mức này… nếu còn không thành công thành thì người khác càng không thể thành công nữa.
Nhận được lời khen ngợi của Tô Du, Lý Bình càng cười rạng rỡ hơn nữa, cô cảm thấy lúc cha khen ngợi mình thì cũng không thỏa mãn bằng một câu khen ngợi của chị Tô Du.
Sau khi khai giảng, Tô Du lại bắt đầu bận rộn trở lại, sau khi bận xong một tuần đầu tiên, cô đã gợi ý cho giáo sư Kim muốn rời khỏi chức Chủ tịch hội sinh viên, lý do là bình thường quá bận rộn nên sợ ảnh hưởng đến công việc của hội, thôi thì hãy để sinh viên có năng lực đảm nhiệm.
Giáo sư Kim nói: “Chẳng phải em đang làm rất tốt sao, năm ngoái vẫn làm rất tốt mà.”
“Năm ngoái em cũng cắn răng làm thôi, sau này cảm thấy lực bất tòng tâm.” Tô Du thở dài nói: “Mặc dù em cũng rất muốn tiếp tục phục vụ cho hội sinh viên và cống hiến sức mạnh nhiều hơn nhưng vẫn hy vọng có thể tìm được người thích hợp hơn.”
Giáo sư Kim nghe Tô Du nói không giống như miễn cưỡng nên nói: “Thế em chuẩn bị cho ai lên?”
“Tất nhiên phải bỏ phiếu tuyển chọn rồi, em tin tưởng ánh mắt của các sinh viên.”
Việc Tô Du từ chức Chủ tịch hội sinh viên đã tạo nên sự rúng động nhỏ trong trường.
Dù sao kể từ khi cô đảm nhiệm hội sinh viên đến nay, có rất nhiều chuyện trong trường cũng không rời khỏi hình ảnh của con, trong lòng rất nhiều sinh viên, cô chính là đối tượng được ngưỡng mộ, thậm chí là Định Hải Thần Châm của hội sinh viên.
Vả lại cô mới học đại học năm nhất thôi, sau này vẫn còn nhiều thời gian phục vụ cho hội sinh viên, mọi người đều mong chờ cô sẽ mang lại nhiều sự thay đổi, thế nhưng bây giờ cây Định Hải Thần Châm này phải rời khỏi rồi, không chỉ các thành viên trong hội sinh viên mà đến những sinh viên bình thường cũng có chút thất vọng.
Nhưng mặc khác cũng có rất nhiều sinh viên đối với việc sau khi Tô Du rời khỏi thì họ đều rất tò mò ai sẽ là người đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch hội.
Ngược lại Tô Du không chú ý đến những chuyện này, kể từ khi quyết định từ bỏ chức vụ này thì chuyện của hội sinh viên cũng không còn quá nhiều quan hệ với cô nữa, sau khi sắp xếp xong chuyện bầu cử của hội sinh viên, cô đã xin phép ở bên ngoài ký túc xá, tất nhiên nhà trường cũng sắp xếp một căn phòng để nghỉ ngơi, thân là một cán bộ đoàn trường nên cái này thuộc về phúc lợi của cô.
Sau khi làm xong thủ tục, Tô Du mời mọi người trong phòng ăn cơm, mời luôn cả Hứa Lệ Lệ.
Sau khi biết Tô Du không ở trong phòng nữa, trong lòng mọi người đều rất thất vọng, đối với mọi người trong cả phòng mà nói thì Tô Du giống như một ngọn đèn chỉ đường. Khi họ ngơ ngác mới bước vào khuôn viên trường đại học, khi họ vẫn còn chưa tìm được hướng phát triển cho tương lai thì Tô Du đã dẫn dắt họ bắt đầu hành động, đi trước những người khác và trở thành cán bộ sinh viên, cũng để họ có cơ hội tiếp xúc với những chuyện những sinh viên khác không thể tiếp xúc được.
Tô Du mời mọi người ăn cơm: “Mọi người đừng buồn, mặc dù chị không ở cùng với mọi người nữa nhưng chúng ta vẫn học chung một trường, học chung một hệ mà, cơ hội gặp mặt vẫn rất nhiều, chị cũng không còn cách nào khác, chị vừa có thêm một đứa cháu gái, bình thường cũng phải giúp đỡ một chút, ai bảo chị là chị cả trong nhà chứ.”
Nghe nói Tô Du quay về nhà chăm cháu gái, trong lòng mọi người càng buồn bã hơn.
Chị Tô Du là người tài giỏi biết biết bao nhiêu chứ, là con người làm chuyện lớn, thế nào lại về nhà giúp chăm con chứ!