Tô Du vừa đọc sách vừa gật đầu. Trái với mẹ Lưu, cô không cảm thấy mình đối xử quá tốt gì với bà ta. Dù sao cũng chỉ đối xử như một công nhân được thuê đến mà thôi, còn chưa tới mức đầu tư tình cảm.
Phát tiền lương, bao ăn ở, thi thoảng cho thêm ít phúc lợi, tiền thưởng, đây không phải phúc lợi ngày thường của các công nhân ư?
"Đúng rồi, dưa muối trong nhà ngâm đã chua chưa, làm một bình nhỏ, chốc nữa kí gửi đến huyện Kim Hà đi."
"Chua rồi đấy, bác đi ngay đây." Mẹ Lưu - công nhân ưu tú lập tức đi làm việc.
...
Họ nhờ cán bộ đến thành phố làm việc chuyển dưa muối về huyện.
Tống Đông Chinh vẫn luôn bận xử lý chuyện gieo trồng vụ xuân, khi nhận được dưa muối, tâm trạng mỏi mệt bỗng chốc hóa thành hư không.
Buổi trưa, anh cầm đến căn tin nhờ đầu bếp trong căn tin xào chín giúp, đến lúc đi xuống dưới làm việc thì đựng dưa vào một cái túi nhỏ, bảo La Vệ mang theo trên người. Đến giờ ăn cơm trưa, anh liền ăn ít bánh mì mà mình mang đi kẹp với dưa muối, tự dưng lại được lòng của rất nhiều người dân.
Trong lúc tiến hành vụ xuân, Tống Đông Chinh liền đề xuất tổ chức cho người dân khai hoang.
Trong khoảng thời gian gieo trồng vụ xuân này, Tống Đông Chinh cũng hiểu biết tình hình nhiều hơn. Trên thực tế, đất để trồng trọt cũng không quá nhiều, còn rất nhiều đất bị bỏ hoang phù hợp để khai khẩn.
Mà hiển nhiên những người dân cũng hi vọng được khai hoang để trồng nhiều lương thực hơn, nhằm bảo đảm sau này có thể ăn một bữa cơm no.
Đám người bí thư Lâm nghe thấy đề xuất này của Tống Đông Chinh, đều nhao nhao phản đối.
Kể từ sau lần Tống Đông Chinh lợi dụng chuyện tái giáo dục phần tử xấu để gia tăng số lượng của đoàn dân quân, bọn họ đã biết cậu thanh niên này gian xảo chết đi được.
Vậy nên bất kể anh đưa ra yêu cầu gì thì phản ứng đầu tiên mà não mọi người đưa ra chính là không thể đồng ý, phải nghĩ trước rồi nói sau.
Tống Đông Chinh nói, "Hãy đưa ra lý do vì sao mọi người không đồng ý đi."
"Người dân chịu không nổi đâu. Hơn nữa đất đai đang có bây giờ đã đủ rồi. Cũng không thể vì thế mà làm chậm trễ nhiệm vụ gieo trồng của người dân được."
Tống Đông Chinh cười nói, "Không sao cả, bây giờ trong huyện đang có năm mươi thành viên dân quân. Các đội sản xuất cũng có dân quân, tôi định để nhóm dân quân này làm đội tiên phong khai khẩn đất hoang. Bọn họ vốn là thành viên cơ động trong huyện, nên không có chuyện làm chậm trễ công việc của huyện."
Cục trưởng Kim cục trưởng cục Công an huyện cũng nói, "Thế công tác an ninh trong huyện giờ phải làm sao?"
"Đương nhiên là do cục Công an huyện đảm nhiệm, nếu không còn cần cục Công an huyện làm gì?" Tống Đông Chinh nói với vẻ cưỡng ép.
Lời này lập tức khiến cục trưởng Kim nghẹn lời.
Đến bây giờ, mọi người xem như đã hiểu vì sao lúc trước huyện trưởng Tống trăm phương nghìn kế muốn thành lập đội dân quân, gia tăng nhân số dân quân rồi. Thì ra bây giờ lòng anh không hoảng hốt vì trong tay có người đây mà.
Bí thư Lâm tức giận, cầm chén trà hồi lâu không nói chuyện.
Những người khác thì mỗi người một suy nghĩ. Bây giờ huyện trưởng Tống đã đứng vững vàng trong huyện rồi, bây giờ đội ngũ chọn phe ngày trước cũng phải suy nghĩ đôi chút một lần nữa thôi.
Thấy tất cả mọi người không còn gì để nói, Tống Đông Chinh nói, "Các vị đều là cán bộ của nhân dân, tất cả mọi người đều đồng lòng làm việc vì nhân dân. Bây giờ chuyện đã được đưa ra trong cuộc họp, khó khăn mọi người nêu ra, tôi cũng đã giải quyết rồi. Hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực làm việc vì nhân dân. Chúng ta làm cán bộ, chỉ sợ người cố tình gây sự, ăn không nói có. Đương nhiên, tôi tin tưởng các đồng chí đang ngồi của huyện Kim Hà chúng ta đều là đồng chí tốt, là các đồng chí đáng để tin tưởng."
Anh nói dứt lời, nhìn bí thư Lâm, cười hữu nghị, "Bí thư Lâm, ngài là lãnh đạo lớn, ngài đưa ra ý kiến khác một chút xem sao?"
"..." Bí thư Lâm đặt chén trà lên bàn, "Đồng chí Đông Chinh đều suy xét kỹ càng rồi, tôi cũng không có ý kiến."
Sau khi kết thúc cuộc họp, Tống Đông Chinh liền sắp xếp đội dân quân thu xếp đi khai khẩn đất hoang, sắp xếp cả dân quân của các công xã và đội sản xuất cũng phải tham dự cùng, chung tay cống hiến vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc.
Tuy nhiên, để tiện cho huyện thống nhất quản lý, đội ngũ dân quân của các đội sản xuất và công xã tạm thời sẽ do đoàn dân quân của huyện quản lý chung.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài, đội trưởng các đội sản xuất lập tức bắt đầu chạy đôn chạy đáo hòng tranh thủ tăng thêm một chút ruộng nương cho đội sản xuất của mình, để năm sau thu hoạch nhiều hơn đôi chút.
Về chuyện ai sẽ quản lý dân quân, bên phía đội sản xuất lại không nghĩ nhiều. Dân quân của đội sản xuất đương nhiên phải do huyện quản lý, dù sao cũng không thể bắt bên huyện nghe theo đội sản xuất được, thế không phải làm rối loạn kỷ cương ư?