Nhưng một vài bí thư công xã trong công xã lại nhận ra một ít manh mối, nhưng văn bản đã được gửi xuống bên dưới, hơn nữa nhân số trong đoàn dân quân của huyện lại nhiều, không có người dẫn dắt thì không ai dám phản đối công khai.
Huyện Kim Hà sôi động hừng hực làm công tác khai hoang. Vì có huyện dẫn dắt, hơn nữa có thêm đoàn dân quân ra sức ủng hộ, vậy nên sau khi nhiều mẫu đất hoang được khai khẩn, họ liền trực tiếp sắp xếp người gieo trồng vụ xuân.
Nhưng vì số lượng dân quân có hạn, không thể lập tức khai khẩn hết đất hoang của tất cả các đội sản xuất, chỉ có thể sắp xếp lần lượt, vậy nên khiến một vài đội sản xuất đứng ngồi không yên, sợ bị tụt lại rồi không kịp trồng vụ xuân.
Nếu là chuyện khác, các đội trưởng của đội sản xuất sẽ không đưa ra đề nghị với tổ chức, nhưng trong chuyện rõ ràng nếu không ồn ào vài tiếng sẽ bị chịu thiệt như thế này, các cụ đội trưởng cũng không muốn ngồi yên chờ đến lượt, nhao nhao chạy đến trong công xã đề nghị nhanh chóng sắp xếp người đi khai hoang.
Bí thư công xã bị dồn ép bó tay hết cách, chỉ có thể lên huyện xin giúp đỡ.
Tống Đông Chinh nhìn thấy một chồng danh sách xin khai hoang của công xã, cười, cầm cốc trà lên uống, "Đưa cho bí thư Lâm đọc."
La Vệ vội vàng đích thân đưa đơn đến trong văn phòng của bí thư Lâm.
Một lát sau, La Vệ quay lại, vẻ mặt nghiêm túc dáng vẻ nghiêm cẩn. Mãi đến khi vào trong phòng, mới không nhịn được nữa, cười nói, "Bí thư Lâm phát cáu, đang đập bàn, bảo đây là chuyện do ngài đề xuất, bảo ngài tự đi giải quyết."
"Bí thư Lâm nói thế à?" Tống Đông Chinh cười nói.
"Vâng."
"Thế thì được, đi thông báo một chút, bố trí các công xã bên dưới vào huyện họp. Nội dung chính của cuộc họp chính là tiến hành sắp xếp mới để giải quyết vấn đề khai hoang của các đội sản xuất."
"Tôi sẽ đi thông báo ngay." La Vệ khẩn trương chạy đi. Trong lòng thầm tự nhủ lãnh đạo của mình quả đúng là cao tay.
Lúc trước kiểm soát hết công xã và dân quân của đội sản xuất trong tay, bây giờ lại thêm một bước đi này, sau này các công xã bên dưới cũng nên biết sự lợi hại của huyện trưởng Tống, không dám tiếp tục bằng mặt không bằng lòng nữa.
Sau khi Tống Đông Chinh gửi thông báo này xuống, bí thư của các công xã liền tích cực vào huyện tham gia họp.
Họ hết cách rồi, không chỉ mỗi đội sản xuất lo lắng đội sản xuất khác giành giật đi trước mà công xã này cũng sợ công xã khác khai hoang được nhiều đất hơn mình, sợ mình chịu thiệt thòi. Sau này đến lúc xét chiến tích lương thực mà công xã sản xuất tụt hậu, thế về sau chẳng phải cơ hội tốt gì cũng bị người khác hưởng hết à?
Tống Đông Chinh ngồi trong phòng họp, ung dung thản nhiên nhìn một vài bí thư của công xã tranh luận cho bên công xã nào khai khẩn đất hoang trước.
Đợi đến khi bọn họ làm ầm ĩ kha khá rồi, Tống Đông Chinh mới đập bàn, thấy bọn họ yên tĩnh lại, mới nói, "Ầm ĩ cái gì, nếu muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà ầm ĩ."
Bí thư công xã Đại Sơn vội vàng nói, "Huyện trưởng Tống, bây giờ chúng tôi cũng hết cách rồi. Các đội sản xuất bên dưới đều đang tranh cãi, nếu chúng ta không giải quyết thì cũng khó mà bàn giao với các đồng chí bên dưới."
Bí thư công xã Tây Đường cũng nói, "Huyện trưởng Tống, các cấp dưới huyện trưởng đều đang cãi nhau ầm ĩ, bên Tây Đường của chúng tôi cũng khó khăn lắm, mong lãnh đạo có thể thông cảm với chúng tôi."
Những người khác nhao nhao phụ họa, "Đúng thế, huyện trưởng Tống à, cậu cần phải giúp đỡ một chút đấy. Nếu không giải quyết được chuyện này, bí thư công xã chúng tôi cũng sẽ bị cấp dưới oán trách mất."
Tống Đông Chinh cầm chén trà, cười nói, "Đừng luống cuống, có khó khăn gì đương nhiên sẽ được giải quyết. Chẳng hạn như chuyện tôi muốn chiêu mộ dân quân lúc trước đấy, các công xã bên dưới dây dưa kéo dài mãi, cuối cùng chẳng phải cũng giải quyết rồi đấy thôi?"
Nghe thấy lời này của Tống Đông Chinh, một vài bí thư công xã cũng hơi lúng túng.
Trong số bọn họ có một nhóm người ủng hộ bí thư Lâm trong huyện, đương nhiên sẽ chướng mắt người làm huyện trưởng trẻ tuổi này. Vậy nên lúc trước, khi nghe nói muốn chiêu mộ đoàn dân quân, bọn họ đều đề phòng, lo sợ sau khi vị huyện trưởng này có nhân lực sẽ gây sự. Thế là vẫn luôn dây dưa kéo dài, nhận thông báo rồi vẫn không làm việc. Sau này, huyện trưởng Tống vẫn phải đích thân xuống bên dưới chọn người thì chuyện chiêu mộ đoàn dân quân lúc trước mới coi như xong.
Bây giờ huyện trưởng Tống nhắc tới chuyện này, hiển nhiên đang nhắc nhở bọn họ, anh vẫn nhớ kĩ chuyện lúc trước.
Tống Đông Chinh nhìn vẻ mặt các bí thư công xã thay đổi, khẽ cười nói, "Về chuyện khai hoang lần này, tôi đã có kế hoạch, nhưng cũng cần mọi người phối hợp."
"Huyện trưởng Tống, ngài nói đi." Bí thư công xã Lâm Thủy nói.
Tống Đông Chinh đáp, "Tôi biết trong các công xã có đội trưng thu lương thực, bảo đội trưng thu lương thực cũng tham gia khai hoang đi. Bây giờ đang là lúc cần dùng người, những người này rảnh rỗi không có việc gì làm. Bây giờ cũng không cần bọn họ đi trưng thu lương thực."