Sau khi đến đây, mọi người vẫn chưa ra ngoài chơi, tuy lúc này đã muộn rồi, nhưng trời vẫn chưa hẳn là tối, với lại có nhiều người, mọi người cũng không thấy sợ.
Lý Bình nói một tiếng với tiểu đội trưởng của dân đoàn, cho thấy những đứa trẻ này rất có hứng thú với cuộc sống của nhà nôn, mong có thể hiểu được công việc của các đồng chí nông dân ấy, từ đó hòa nhập vào đội ngủ của đồng chí nông dân.
Đúng là rảnh rỗi.
Tiểu đội trưởng của dân đoàn suy nghĩ trong lòng. Cuộc sống của nhà nông thì có gì lạ để mà tìm hiểu, mấy người này vẫn chưa thấy đủ cực sao.
Đương nhiên, người ta đưa ra yêu cầu thì phải thỏa mãn thôi. Thư ký La đã nói rồi, những người này chỉ cần làm tốt công việc, mấy yêu cầu không quá đáng thì có thể đáp ứng họ. Đặc biệt là nhất định phải đồng ý yêu cầu của người dẫn đầu nhóm bọn họ.
Thế là dưới sự giúp đỡ của đội trưởng dân đoàn, bọn họ tìm đến nhà đội trưởng đội sản xuất. Gia đình của lão đội trưởng đội sản xuất đang ăn cơm tối, thấy một đám nhóc rần rộ đi tới, giật mình một phen, tưởng là đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe xong ý đồ mà bọn họ tới đây, lúc này mới nuốt xuống miếng bánh khoai lang trong miệng.
"Tìm hiểu à, các người muốn tìm hiểu cái gì?"
Lý Bình nói: "Đội trưởng, nhà các người đang ăn gì thế?"
"Ăn gì... Năm nay tình hình có chút cải thiện, buổi tối ăn cháo rau rừng, bánh khoai lang."
Lão đội trưởng nói, bảo cháu trai của ông ta đem những thứ tối nay ăn ra cho mấy đứa nhóc đó xem.
"Đây là bánh khoai lang?"
Lý Ái Đảng ngạc nhiên nói. Cậu ta từng ăn bánh khoai lang, trông không giống với cái này.
Lão đội trưởng nói: "Bánh khoai lang này là dùng vỏ khoai lang nghiền thành bột làm đấy. Đừng thấy bề ngoài nó xấu, mau đói. Ăn hai cái là cũng có thể no được bảy phần rồi."
Làm bằng vỏ khoai lang? Bọn trẻ ngạc nhiên nhìn chiếc bánh.
Lý Bình nói: "Lão đội trưởng, trong nhà ăn có đủ no không?"
“… Cái này à, thật ra dưới sự quản lý của huyện trưởng Tống vẫn còn có ăn. Không chết đói. Mỗi ngày có thể ăn hai bữa, có thể no được bảy phần."
Một ngày hai bữa, chỉ có thể no được bảy phần…
Trong lòng mọi người lại bàng hoàng.
Lý Bình lại xin lão đội trưởng dẫn đám nhóc đi vòng vòng trong đội.
Bây giờ thời tiết đã ấm dần lên, lại là mùa lao động chính, nhà nhà đều ngồi ra ngõ cửa ăn cơm.
Bọn họ nhìn thấy những đứa trẻ trạc tuổi mình, ai cũng xanh xao vàng vọt, cầm một miếng đồ ăn đen xì nhìn không ra là thứ gì cho vào trong miệng, hơn nữa còn ăn rất là ngon. Thậm chí, bọn họ còn thấy một số người trong gia đình thực hành phân chia theo công lao. Cầm một cái thìa lớn, nhưng khi chia đến cho đứa nhỏ thì còn lại rất ít.
Cũng có một số đứa đi đứng không vững, hỏi ra thì đã năm, sáu tuổi rồi cơ mà trông bề ngoài thì cũng chỉ mới ba bốn tuổi.
Cũng có vài đứa mười mấy tuổi, sau khi Lý Bình hỏi thăm mới nói cho mọi người biết, từ khi mười tuổi cậu bé đã bắt đầu đến đội sản xuất làm việc rồi. Bởi vì đội sản xuất phân chia lương thực theo công việc, bình thường thu hoạch không nhiều, nếu không làm việc, bọn họ sẽ không được chia lương thực gì cả, cũng không được ăn no.
Mặc dù vậy, mỗi bữa bọn họ cũng chỉ có thể húp một ít cháo. Cũng chẳng được ăn lương khô. Nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất hài lòng, dẫu sao có đồ ăn là được rồi, không phải chết đói.
Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nghe được những chuyện này, trong lòng bọn trẻ lại dâng lên một loại cảm xúc rất phức tạp khó mà diễn tả.
Đối với họ, đó chỉ là trải nghiệm cuộc sống, đối với những đứa trẻ ở đây, đó là việc họ phải làm hàng ngày.
Hơn nữa những người ở đây thậm chí còn ăn không đủ no.
Sau khi đi một vòng trong đội sản xuất, Lý Bình mới dẫn mọi người quay về lại ký túc xá. Lần này đã không còn ai la ó nữa rồi.
Lý Bình nói: "Các em còn định về nữa chứ?"
Lý Ái Hồng nói: "Tại sao không muốn về, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bọn em. Bọn em lại chẳng giúp được gì."
Lý Bình phớt lờ cô ta, mà nhìn những người khác: “Chúng ta đến là để khai hoang, phải ở đây ba ngày, thật ra cũng không làm nhiều việc. Nhưng những vùng đất mà chúng ta khai phá sau này do các đồng chí nông dân trồng trọt. Sau này bọn họ có thể thu hoạch thêm được nhiều lương thực, có thể ăn nhiều thêm một bữa cơm. Đây chính là thành quả của các em. Chúng ta là con em quân nhân, lúc trước các em rêu rao là muốn bảo vệ quốc gia, muốn làm anh hùng. Nhưng anh hùng không phải là bảo vệ người dân sao. Ngay cả cái khổ của người dân mà các em còn không chịu đựng được thì lấy mặt mũi đâu ra mà nói sau này mình có thể bảo vệ quốc gia? Cha ông chúng ta đều xuất thân từ nông dân, khi trước mới mười mấy tuổi thì đã ở nhà phụ giúp công việc rồi. Nhưng bây giờ nhìn lại các em xem, cuộc sống đầy đủ sung túc khiến các em bây giờ chẳng chịu được một chút cực khổ. Sau này các em dựa vào đâu mà làm cán bộ, làm một việc tốt, sống trong một căn nhà đàng hoàng, được người ta tôn trọng. Bởi vì các em sinh ra có điều kiện tốt sao? Ngoại trừ điểm này, các em còn có cái gì khác để lấy ra so với các đồng chí nông dân. Không chịu cực khổ, ham ăn biếng làm. Còn kén chọn. Các em có mặt mũi lấy cái bánh ngô của các em ra đi nói với những đứa trẻ trong thông đó, nói các em ăn uống rất cực khổ, đồ ăn khó nuốt. Xem thử người ta dùng ánh mắt gì nhìn các em!"
Giọng điệu của cô ấy nói rất hối hả, cũng có chút tức giận.
Mọi người lắng nghe, đầu càng lúc càng cúi thấp xuống.