Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550. Ngượng Ngùng

Chương 550. Ngượng ngùng Chương 550. Ngượng ngùng

Lý Ái Đảng dùng ánh mắt hổ thẹn cùng ngưỡng mộ nhìn chị cả nhà mình.

Lý Ái Hồng thấy mọi người như vậy, đang định cãi lại, nhưng lại không có lời gì để phản bác. Ngược lại bị Lý Ái Đảng hung dữ trừng cho một cái.

Lý Ái Đảng cũng đứng lên và nói: "Đội trưởng, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi sẽ làm tốt công việc, ăn cái gì cũng được!"

Vừa nói, cậu ta vừa đưa chiếc bánh ngô đang ăn dở cầm lên tiếp tục ăn.

Những người khác thấy vậy cũng lần lượt cúi đầu xuống bưng hộp cơm của mình lên ăn.

Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy rất sớm, mau chóng ăn sáng rồi tiếp tục làm việc.

Tình trạng công việc của Lý Bình mỗi ngày đều có người báo cáo lại cho bên Tống Đông Chinh, sẵn tiện Tô Du cũng biết chuyện này.

Biết những người này ngoại trừ ngày đầu không nề nếp ra, thì ngày hôm sau bắt đầu bán sức làm việc, cũng không còn kêu ca đồ ăn không ngon nữa, biết là Lý Bình đã thu phục được đám người này rồi.

Cho dù sau này mấy đứa này lớn lên, quan hệ với Lý Bình cũng sẽ không tệ. Dẫu sao bắt đầu từ bây giờ, Lý Bình cũng đã tạo nên sự ảnh hưởng không thể xóa nhòa trong cuộc sống của bọn họ rồi.

Có nền tảng như này, sau này Lý Bình dẫn dắt bọn họ vài lần nữa, đương nhiên bọn họ cũng sẽ cảm thấy sùng bái kính trọng người chị cả này.

Thói quen luôn luôn biến đổi một cách âm thầm, tương lai sau khi mấy đứa nhỏ lớn lên rồi, tình cảm cũng sẽ ổn định. Khi Lý Bình cần sự giúp đỡ, những người này đều sẽ là trợ lực.

Đương nhiên, đổi một góc độ khác mà nói, cũng là trợ lực của cô.

Ngoài việc quan tâm tin tức bên chỗ Lý Bình, thời gian còn lại Tô Du dùng để học tập. Cũng chẳng giao thiệp với bên ngoài.

Nhưng mấy người phụ nữ kia lại chẳng thể ngồi yên.

Theo như bọn họ biết, trường học cho nghỉ ba ngày, cũng chính là nói, ngày mai người yêu của huyện trưởng Tống phải đi rồi. Nếu giờ còn không tìm cơ hội nói chuyện, sau này sẽ khó mà có cơ hội nữa.

Người đầu tiên không chịu nỗi chính là vợ của bộ trưởng bộ truyền thông. Cô ta không dám đến, lại kéo theo chủ nhiệm Chu của hội liên hiệp phụ nữ cùng đi, muốn chủ nhiệm Chu điều tiết bầu không khí một chút.

Suy nghĩ một hồi, lại hẹn thêm mấy nữ đồng chí có quan hệ tốt cùng đi. Có người đi cùng, cũng không lo đến lúc đó bí thư Lâm sẽ nhắm vào cả nhà bọn họ nữa.

Thế là chiều đó năm sáu người đến nhà Tống Đông Chinh. Đều là các bà vợ của mấy cán bộ.

Khi Tô Du mở cửa, trên tay vẫn còn đang cầm sách giáo khoa của mình.

Chủ nhiệm Chu mỉm cười nói: "Đồng chí Tô Du, hiếm khi cháu đến đây một lần, cũng chẳng ra ngoài. Mọi người đều lo nghĩ đến cháu đấy."

Tô Du biết bây giờ Tống Đông Chinh đã có chỗ đứng vững chắc trong huyện, cho nên cũng không có tâm tư đi tạo quan hệ với những người này. Nhưng người ta đã đến tận nhà, không làm chút gì đó cũng có hơi lãng phí. Thế là cô mỉm cười, nói: "Nhiệm vụ của trường học nặng nề, hai ngày nay cháu đều bận học. Mọi người vào trong ngồi đi."

“Ây dô, cô nói rồi mà, đồng chí Tô Du chắc chắn là đang bận.” Chủ nhiệm Chu mỉm cười gọi mọi người ngồi xuống.

Năm nay đến nhà người khác, đều phải tự mang theo ly men.

Tô Du rót nước vào trong ly cho mọi gười, thở dài nói: “Thực ra cháu cũng không chỉ là vì học thôi. Chuyện mời mọi người ăn cơm lần trước… cháu biết hình như có một số người không vui. Sau đó cháu cũng nói chuyện này cho đồng chí Đông Chinh rồi, đồng chí Đông Chinh kể lại cho cháu một số tình hình trong huyện. Lần đó cháu thật sự vẫn chưa rõ chuyện gì. Cháu cứ tưởng đều là cán bộ trong huyện, quan hệ nhất định rất tốt. Đâu có biết còn có mấy mẹo này.”

Cô cũng không có ý nói rõ, nhưng những người khác lại nghe ra như có ý khác.

Ý của đồng chí Tô Du này là, biết gia đình bọn họ có quan hệ rất tốt với bí thư Lâm, hơn nữa quan hệ với huyện trưởng Tống dường như cũng không tốt. Cho nên lần này là đang cố ý chơi mọi người.

Trên mặt mấy người lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Chủ nhiệm Chu nhịn đỏ mặt muốn nói gì đó, nhưng nghe Tô Du nói: "Thật ra cháu cũng không có ý gì khác. Chuyện giữa các đồng chí nam cháu không quan tâm. Người nhà Đông Chinh chúng cháu cũng không phải hẹp hòi. Cháu chỉ là lo cho các cô rước thêm phiền phức. Nếu để nhà bí thư Lâm biết các cô qua lại với cháu, ông ta sẽ ghi hận, hoặc là để chồng các cô đến lúc đó lại về nhà phê bình các cô thế thì cháu mang tội rồi."

Nghe những lời khách sáo của Tô Du, mấy người cũng không còn cảm giác bối rối, không chê bọn họ là tốt rồi.

Chủ nhiệm Chu mỉm cười hòa giải: “Đúng vậy, mấy người phụ nữ chúng ta tụ tập, không liên quan gì đến các đồng chí nam. Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta."

"Đúng, đúng, chuyện của mấy người đàn ông, chúng ta không quản."

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là cảm thấy con người cháu rất gần gũi, cho nên mới ở chung với cháu, không liên quan gì đến người khác."

Bình Luận (0)
Comment