Sau khi cơm nước xong, cha Tống buồn bực đi nghỉ ngơi. Tô Du lại ở cùng với Tống Đông Chinh trong phòng đọc sách.
Tống Đông Chinh thỉnh thoảng lại thất thần.
"Sao thế?" Tô Du ngồi ở anh bên cạnh nói.
"Không có chuyện gì." Tống Đông Chinh thở ra một hơi.
"Vì chuyện đánh giặc mà chú vừa nói sao? Không làm quân nhân thì không làm quân nhân, cũng không phải là ép anh đi làm quân nhân. Chú chỉ là đang nói lẫy. Hơn nữa, quân nhân bảo vệ quốc gia, bây giờ anh cũng vì nhân dân phục vụ. Đều là cống hiến, chỉ là phương thức không giống mà thôi."
Nghe thấy Tô Du nói vậy, ngực Tống Đông Chinh đau xót, giơ tay ôm lấy cô. Hít mạnh một hơi, "Không phải là anh không muốn làm quân nhân. . .Anh không dám. . ." Anh nghe thấy tiếng súng, tiếng pháo đã cảm thấy khủng bố, sẽ nhớ lại những chuyện kinh khủng. Anh cũng không dám nói với người khác, sợ người khác chê cười anh. Con trai của quân nhân sao có thể sợ những thứ này chứ.”
"Em cũng không dám." Tô Du nghiêm túc nói.
Tống Đông Chinh: ". . ."
Tô Du nói, "Em thực sự không dám cho nên em không đi tòng quân. Đồng chí Đông Chinh, lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau, cũng không phải lá gan của mỗi người đều giống như vậy. Ai lại không có khuyết điểm? Nếu anh làm quân nhân rồi, chưa chắc em sẽ trở thành người yêu của anh."
". . . Vì sao?"
"Bởi vì làm quân tẩu rất không dễ dàng, em không vĩ đại như vậy. Anh xem, anh nhát gan, em ích kỷ, hai chúng ta rất xứng đôi."
Tống Đông Chinh mím môi, cười rồi lại ôm cô.
Thật tốt.
". . . Nhưng anh vẫn rất khó chịu."
"Ừ?"
"Ngày mai chúng ta cùng nhau quay về huyện Kim Hà đi. Một mình anh luôn cảm thấy không dễ chịu."
"Được, vậy anh tiếp tục khó chịu nhé."
". . ."
Ngày thứ hai, Tô Du vẫn đi theo tới huyện Kim Hà bên kia. Cô cảm thấy rất hứng thú với đội sản xuất tiểu học của đồng chí Đông Chinh. Chuẩn bị khảo sát thực địa một phen.
Sau khi tới huyện Kim Hà, cuối cùng Tô Du cũng cảm nhận được cảm giác nắm giữ tất cả mà Tống Đông Chinh nói tới.
Cô mới bước vào nhà, những người trước đây phải lén lút tới tìm cô, bây giờ đều nghênh ngang tới tìm cô để lôi kéo làm quen.
Lúc này Tô Du cũng không cần tốn tâm tư đi lôi kéo tình cảm với bọn họ nữa rồi. Cô tìm đại một cái cớ rồi đuổi họ về.
Lúc Tống Đông Chinh đi làm, Tô Du đã thu dọn xong rồi, cũng đi tới ủy ban huyện để tìm anh, chuẩn bị cùng nhau đi tới đội sản xuất. Biết Tống Đông Chinh đang sắp xếp công việc, cô cũng không quấy rối, mà đi dạo lòng vòng quanh ủy ban, phát hiện bầu không khí bên trong này không giống nhau.
Hai lần trước tới đây, cảm thấy có chút rời rạc. Lần này nhìn lại, phát hiện tác phong của cả huyện này đều không giống nhau. Mỗi một người đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
Quả nhiên bên trên là người có học, tác phong hành vi của nhân viên có liên quan thiết thực tới ông chủ. Giống như trước đây cô là một người cuồng công việc, kết quả toàn bộ người của công ty đều cuồng công việc, tan làm đều không vui. Chuyện này đặt ở đơn vị then chốt nào cũng giống nhau thôi.
Vừa đứng một lúc, liền thấy một người quen từ bên trong đi ra. Hai người mặt đối mặt.
"Cục trưởng…Lý." Tô Du lên tiếng chào.
Lý Kiếm Phong thấy Tô Du, lúc đầu còn thấy hơi xấu hổ, dù sao trước đây anh ta còn muốn nhờ lão Châu nối tơ hồng, kết quả người ta đã sớm ở bên cạnh Huyện trưởng Tống, thảo nào trước đây không cho anh ta một cơ hội nào. Nhưng mà cũng may trước đây anh ta chưa từng nói gì, vị đồng chí Tô Du này chắc là không biết gì đâu nhỉ.
Anh ta cười nói, "Đồng chí Tô Du, cô tới tìm Huyện trưởng Tống à."
"Đúng vậy, anh ấy nói muốn đi tới đội sản xuất bên kia, đúng lúc tôi cũng muốn viết bản thảo nên tới đó lấy tài liệu thực địa luôn."
Nghe thấy Tô Du nói tới chuyện viết bản thảo, Lý Kiếm Phong càng thêm may mắn vì bản thân lúc trước đã từ bỏ sớm. Đồng chí Tô Du còn là sinh viên đấy. Người có văn hóa, Huyện trưởng Tống cũng là sinh viên, người ta mới là một cặp.
Anh ta ho khan một cái, "Đợi lát nữa Huyện trưởng Tống sẽ xong ngay thôi."
Tô Du gật đầu. Cũng không có ý định nói chuyện nữa, chợt nghe bên cạnh truyền tới ấm thanh, "Chờ rất lâu rồi sao?"
Tống Đông Chinh nở nụ cười nói.
Tô Du cười nói, "Không lâu, vừa mới đi dạo thì gặp Cục trưởng Lý nên đứng lại nói chuyện."
Lý Kiếm Phong vội vàng nói, "Huyện trưởng Tống, tôi đi làm việc trước."
"Ừ." Tống Đông Chinh cười gật đầu.
Chờ người đi rồi, anh liền bĩu môi. Cho thấy mình đang mất hứng.
Tô Du làm như không thấy, nói thẳng, "Khi nào thì đi?"
"... Bây giờ."
Bởi vì đường ở nông thôn không dễ đi, lần này Tống Đông Chinh còn đạp xe đạp tới đó. La Vệ đi một chiếc, Tống Đông Chinh chở Tô Du đi một chiếc.
Trên đường La Vệ tự động cách xa hai người một khoảng.
Tống Đông Chinh vẫn đang bĩu môi, "Nói cái gì với người ta thế?"
"Gì cũng không nói, chỉ nói chuyện một lát thôi."
Tô Du vừa quạt vừa nói.