Ngực Tống Đông Chinh chua xót. Anh biết là mình tin tưởng Tô Du thế nhưng vẫn cảm thấy chua. Dù sao nếu như trước đây anh không ra tay nhanh... thì sợi tơ hồng của Tiểu Châu đã nối được rồi.
Tô Du không để ý tới sự ghen tuông của anh, tự quạt mát cho mình, sau đó thỉnh thoảng uống một ngụm trà lạnh trong bình. Nhưng mà nhìn thấy trời nóng như vậy, bèn đưa bình nước cho anh, "Dừng lại uống ngụm nước đi."
"Không uống." Tống Đông Chinh nói. Bây giờ trong lòng anh rất chua.
"Ồ, vậy thôi."
"... Chờ một chút, anh uống." Tống Đông Chinh nhanh chóng dừng lại, cầm bình nước uống một hớp.
Chờ sau khi anh uống xong, Tô Du bèn nói: “Đi nhanh lên một chút, trời nóng bức thế này, anh không nóng, em cũng nóng chết rồi."
Tống Đông Chinh thở dài: "... Trong lòng anh cảm thấy khó chịu."
"Anh có khi nào là không khó chịu? Nếu như anh còn khó chịu nữa chúng ta trở về đi."
"..." Tống Đông Chinh vội vàng lên xe, "Không khó chịu, tuyệt không khó chịu."
Nhìn Tống Đông Chinh ra sức đạp xe, Tô Du thoải mái quạt mát cho mình, thuận tiện phẩy phẩy sau lưng cho anh.
Muốn cô dỗ dành là chuyện không có khả năng. Đàn ông không thể chiều hư, tính khí giận hờn đó là đặc quyền của phụ nữ!
Náo loạn như thế, chưa đạt được mục đích, Tống Đông Chinh đã quên chuyện này mất rồi.
Sau khi nói chuyện với đội trưởng của đội sản xuất liền mang theo Tô Du đi xem tiến độ của trường học.
Trường học đang được xây dựng rồi. Thực ra chỉ là xây dựng một dãy phòng trên mặt đất thoáng mà thôi, sau đó làm thêm các loại bàn ghế.
Tuy rằng vật liệu trong đội đang thiếu hụt nhưng mà nhiều người sức lực lớn, hơn nữa cũng có thể làm việc, ngói không đủ thì phá hủy một vài căn nhà sắp sập, có thể sử dụng ngói này để xây trường học, tiết kiệm không ít chi phí cho bộ phận, trợ cấp của huyện cũng có thể để đội sản xuất dùng làm việc khác.
Về phần bàn ghế thì càng dễ làm. Thời đại này nhà ai mà chẳng biết làm bàn ghế chứ. Tìm người có tay nghề trong đội cùng nhau làm bàn ghế, bỏ công rồi đương nhiên cũng phải tính điểm công.
Dù sao được phối hợp như thế, bàn ghế cũng được làm xong một phần rồi, trường học cũng phải đóng thêm.
Lão đội trưởng vừa dẫn bọn họ đi tham quan, vừa nói, "Những thầy cô đó cũng sắp xếp xong rồi, đều dựa theo Huyện trưởng Tống sắp xếp. Vào ngày mùa sẽ xuống ruộng hỗ trợ, thời điểm không bận rộn thì dạy bọn nhỏ. Trường học có căn tin, một ngày cấp hai bữa."
Tống Đông Chinh cảm thấy rất vừa ý với những điều này.
Nhìn nhìn Tô Du đi cùng mình, lúc này cô đang trò chuyện với các thầy cô giáo.
Thầy cô giáo bên này là một đôi vợ chồng trung niên. Vốn dĩ bọn họ phải xuống ruộng, dù sao bây giờ trường học vẫn còn chưa xây xong nhưng mà bởi vì Huyện trưởng Tống muốn đi qua cho nên hôm nay lão đội trưởng bèn để bọn họ cùng nhau đi theo tiếp đãi Huyện trưởng Tống, để tránh việc anh có vấn đề gì muốn hỏi bọn họ.
Biết Tô Du tới cùng Huyện trưởng Tống, vợ chồng hai người rất nhiệt tình. Trên cơ bản Tô Du hỏi gì thì bọn họ trả lời cái đó.
Rất nhanh Tô Du đã biết, hai người này đều học thiết kế, người chồng học thiết kế cầu, còn người vợ học thiết kế nhà cửa, mà sở dĩ bọn họ tới đây là bởi vì trước đây nhà bọn họ đi theo lão Tưởng, sau này người trong nhà chạy trốn, mà lúc đó hai người con đang học ở nước ngoài nên không về nhà, cho nên bèn ở lại trong nước. Hai năm trước đột nhiên được sắp xếp tới đây.
Làm nông hai năm rồi, hai người chẳng theo đuổi gì với cuộc sống, không nghĩ tới vẫn có thể được sắp xếp tới dạy học cho nên rất cảm kích Huyện trưởng Tống.
Tô Du không biết bọn họ có thật sự cảm kích hay không nhưng cô biết, hai người này thật sự là nhân tài.
Tô Du lại nghĩ rất xa, vài năm nữa mới là thời điểm số lượng nhân tài bị giảm sút.
Toàn bộ dùng để dạy học, hơn nữa còn là giáo tiểu học, vậy cũng quá lãng phí rồi.
Cô hiếu kỳ nói, "Bây giờ một người xây cầu thì có thể xây được không?"
Người đàn ông trung niên nói, "Cầu lớn thì nhất định là không được, cần số liệu của nhiều phương diện, một mình tôi không làm được. Thế nhưng laoij cầu nhỏ ở nông thôn này thì không có vấn đề gì."
Chờ sau khi tham quan đội sản xuất bên này kết thúc, Tô Du và Tống Đông Chinh lại ngồi xe đi tới đội sản xuất khác. Ở đội sản xuất khác, lại không gặp được người nào thật sự trao quyền cho cấp dưới, dù sao hình thức của lúc này còn không nghiêm trọng như vài năm tới.
Trên đường trở về, Tô Du liền nói những chuyện mà mình biết cho Tống Đông Chính, "Bối cảnh chính trị quả thực không được, thế nhưng nếu bằng cấp và tư lịch như vậy, nhất định là người có năng lực. Không chừng còn không kém hơn viện thiết kế ở huyện thành. Em thấy ngoài việc giảng dạy thì có thể tham gia vào việc xây dựng nông thôn."