Tô Du cầm cốc tráng men đựng nước đường, "Ừ."
Tô Đại Chí lại hỏi, "Chị, chị làm việc bận rộn, sao tuần này lại có thời gian về nhà?”
"Mấy ngày trước, chị được thăng chức làm bí thư Đoàn ủy, trở về ăn cùng người bữa cơm.”
Cặp vợ chồng nghe Tô Du lại đột nhiên được thăng chức, còn mình lại vì nhân viên ưu tú mà tranh đua cay đắng, chợt thấy lạnh sống lưng.
Không thể so sánh, không thể so sánh!
Sau khi Tô Du uống xong nước đường đỏ, mẹ Lưu bắt đầu dọn thức ăn. Trong nhà không có thức ăn, vì vậy buổi tối chỉ ăn mì sợi. Bên trong mì bỏ thêm cải thảo.
Đồ ăn như vậy nhà người khác cũng khó có. Nhà họ Tô cũng vì Tô Du trở về nên mới ăn một bữa như thế. Bình thường mẹ Lưu cũng không nỡ để con gái và con rể mình ăn.
Cả nhà thoải mái ăn cơm xong, Tô Lâm tiếp tục vào phòng học tập, chạy đua từng giây từng phút, Tô Du thì chuẩn bị hướng dẫn cặp vợ chồng một chút.
Trước đó cảm thấy gỗ mục không thể đẽo, bây giờ nghĩ lại, hai đứa nó vẫn luôn cố gắng, Lưu Mai không cần phải nói, có đầu óc nhất nhà. Trước kia vì sinh con mà chậm trễ. Tô Du cảm thấy có thể giúp cô ta một chút.
"Lưu Mai, học hành thế nào?”
Lư Mai khẩn trương nói, "Chị, đầu óc em không tốt giống chị, chắc phải học lại hai năm.”
Tô Du nói, "Không vội, chỉ cần chăm chỉ học hỏi là được. Chị nhớ em có nói với chị em và Hội liên đoàn phụ nữ trong nhà máy có quan hệ tốt.”
Lưu Mai giật mình, "Vâng, bình thường cũng hay nói chuyện, em cũng muốn tham gia Hội liên đoàn phụ nữ nên có làm chút việc. Bọn họ cũng có ấn tượng tốt với em. Nhưng mà người muốn vào rất nhiều.” Sau đó nhìn Tô Du với ánh mắt chờ đợi.
Tô Du vờ như không thấy ánh mắt kia, nghiêm túc nói, "Vậy thì nếu có thời gian em có để đến Hội liên hiệp phụ nữ nhiều hơn. Thường nói về việc hòa giải các mối quan hệ của người lao động, nói với đồng chí liên hiệp biết em có khả năng giải quyết về lĩnh vực đó là được.”
“Dạ.” Lưu Mai ghi nhớ, lại nói, "Chị, nếu như mọi người không thích cách xử lý đó thì sao?”
"Đừng quan tâm hiềm nghi của người khác, dù sao người ta cũng nhớ kỹ em. Còn tốt hơn khi có cơ hội, không ai nhớ tới em. Âm thầm tạo mối quan hệ với người bên liên đoàn. Không phải em vẫn giữ tiền thưởng đó sao, rảnh rỗi mời người ta ăn chút gì đó. Hoặc là mua chút vải vóc ở chỗ Đại Chí âm thầm tặng người ta. Đừng tiếc cho mấy vật ngoài thân này, một khi chứng tỏ được năng lực lại có mối quan hệ, một số điều sẽ tự nhiên mà đến.”
Lưu Mai lo lắng nói, "Em sợ tới đó mối quan hệ bị người khác cắt đứt.”
"Nếu người khác có quan hệ thì chúng ta có ổn không?” Tô Du cười nói, "Tất nhiên rồi, trừ khi người ta tìm mối quan hệ trước, nếu không thì em đừng có suy nghĩ này, dùng năng lực của chính mình đi lên, sau này em với có thể đứng vững.”
Tâm tư Lưu Mai bị nhìn thấu, lập tức ngoan ngoãn nói, "Chị, em đã biết!”
Tô Đại Chí trơ mắt nhìn chị cả, "Chị cả, còn em, còn em?”
Tô Du nhìn anh ta có chút ghét bỏ. Trong cái nhà này, nhắc tới người không có đầu óc nhất là Tô Đại Chí.”
Nhưng bây giờ nhìn anh ta cũng muốn tiến lên, Tô Du cảm thấy vẫn không nên đả kính anh ta.
"Từ nay về sau, mỗi ngày phải gửi một bản báo cáo tổng kết công việc hai trăm chữ cho chủ nhiệm Lưu và các vị lãnh đạo xưởng, trong một tuần phải gửi lên một bản báo cáo tổng kết năm trăm chữ, trong một tháng nộp bản báo cáo tổng kết công việc một nghìn chữ, ba tháng nộp thêm một bản một nghìn năm trăm chữ, nửa năm nộp một bản hai nghìn chữ, cuối năm tổng hợp thành một bản tổng kết, sau đó chỉnh sửa, thay đổi báo cáo, nộp cho lãnh đạo. Bất kể có ai xem hay không, em cũng phải viết và giao nộp đúng hạn.”
“...” Tô Đại Chí trợn mắt há mồm, anh ta xoa xoa khóe miệng, "Chị, có phải hơi nhiều rồi không?”
Tô Du uống hớp nước, nhướng mày nhìn anh ta, "Cần cù bù thông minh hiểu không?”
Mẹ Lưu nói, "Bác hiểu, ý là người ngốc làm nhiều chút mới được người khác thích.”
Tô Đại Chí, "..." Đây là mẹ vợ của mình saoo.
Nói xong, Tô Du liền trở về phòng. Cô cũng phải nắm bắt thời gian tự ôn tập.
Chờ Tô Du đi, Tô Đại Chí vội vàng trở về phòng lấy giấy bút, bắt đầu công việc tổng kết của mình. Bây giờ anh ta suy nghĩ, mình rốt cuộc nên viết bản tổng kết hàng ngày, bản tóm tắt hằng tháng hay là bản tổng kết hàng năm.
Quên đi, vẫn cứ viết hết. Suy cho cùng, siêng năng có thể bù đắp khuyết điểm của một người. Tiểu Chí lại tăng tiền phụ cấp, anh ta không thể bị bỏ lại phía sau. Một ngày nào đó, nếu tiền phụ cấp của Tiểu Chí bằng với tiền lương của anh ta, anh ta lại làm anh hai, thật sự sẽ không có mặt mũi gặp chị cả.