Hồi đó khi Lý Bình vừa đến ký túc xá, im lìm không nói nửa lời. Mấy cô còn tưởng rằng đó là một hủ nút. Kết quả người ta không nói chẳng rằng đã chạy lên đằng trước rồi.
Tất nhiên, Lý Bình quả thật là một người chịu khó. Lúc trước, Hứa Lệ Lệ làm thư ký cho Tô Du, cô ta suốt ngày lười biếng, về sau khi Lý Bình tạm thay chức vụ của cô ta, cô ấy đã làm việc rất tích cực. Không quan tâm việc tư hay việc công đều không ngại mệt. Loại siêng năng này, các cô còn kém xa.
Vương Hiểu Lỵ vui mừng nói, "Lý Bình, tôi và mẹ đã nói chuyện về cô. Mẹ tôi nói cô thực sự có năng lực.”
Mẹ cô ấy biết, trên cơ bản người trong tòa soạn cũng biết, người trong quân khu cũng sẽ biết.
Đây cũng coi như chủ động bán cho Lý Bình một ân tình. Bất kể Lý Bình có cần hay không thì dù sao cô ấy vẫn làm.
Lý Bình mím môi mỉm cười, "Tất cả là nhờ vào sự ủng hộ của mọi người, nếu không có mọi người, tôi cũng không đạt được thành quả như bây giờ.”
Cơm nước xong xuôi, Lý Bình muốn hẹn Tô Du lần sau cùng ăn bữa cơm riêng. Cô ấy muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Tô Du.
“Chị Tô Du, em biết thật ra nếu em tự dựa vào bản thân, nhất định không tiến nhanh như bây giờ. Thành tích của em không bằng những người chăm chỉ khác, không phải không có người có thể làm tốt mọi việc hơn em. Nên được như ngày hôm nay đều nhờ có chị.”
Tô Du nghe vậy, vỗ vỗ cánh tay cô ấy, “Em đừng nghĩ nhiều như vậy, đừng xem nhẹ bản thân. Nếu em không có năng lực, không có thành tích gì, chị cũng không đề cử em. Cho nên thành công không phải ngẫu nhiên mà có, ngày thường em nỗ lực học tập, chăm chỉ làm việc, tạo cho mọi người ấn tượng tốt, khiến người khác đồng ý cho em nên em mới có ngày hôm nay. Nhớ kỹ, thành công tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cho dù có bao nhiêu cơ hội mà em không cố gắng thì cũng vô ích. Học tập và nỗ lực song song với nhau, em cũng phải có niềm tin vào chính mình.”
Cô muốn bồi dưỡng Lý Bình nhưng không muốn bồi dưỡng một con rối không có tự tin. Mà có tự tin, có lôi cuốn mới là người phụ nữ thành công.
Nghe được Tô Du công nhận, tâm tình Lý Bình hào hứng, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại: "Chị Tô Du, em sẽ nhớ những lời này của chị.”
"Sau này chị tốt nghiệp, sẽ không có cơ hội dạy em nữa.”
Lý Bình sửng sốt trong giây lát.
Tô Du cười nói, "Lý Bình, em là người thông minh, biết một suy ba. Bây giờ em cũng đã là người của đoàn ủy, coi như đã bước ra khỏi sân trường. Về sau, em phải học cách quan sát và tổng kết. Phải có suy nghĩ của riêng mình. Chị hi vọng có một ngày, em có thể phản bác, cùng chị tranh luận một quan điểm nào đó.”
“...” Lý Bình có chút không dám nghĩ.
Cô ấy cảm thấy chị Tô Du nói gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ chị Tô Du nói như vậy, cô ấy vẫn sẽ làm theo: “Chị Tô Du, em sẽ học cách quan sát, chăm chỉ trau dồi quan điểm của mình.”
Về đến nhà, mẹ Lưu đang ôm cháu gái ăn hạt dưa trước cửa. Thấy Tô Du về, lập tức để đứa trẻ sang một bên, để nó tự vịn vào ghế đứng, đi tới chào đón Tô Du nhiệt tình.
"Aiyo, cháu về rồi. Sao không nói tiếng nào, bác đi mua ít thức ăn nhé.”
Tô Du không chịu được cái sức ép này, xoa xoa cánh tay của mình, "Không sao, ngày mai rồi hẵng mua.”
Sau đó hỏi, "Lưu Mai và Đại Chí đâu?”
Nghe hỏi con gái con rể mình, mẹ Lưu liền tức giận nói, "Còn chưa trở về, nói là phải tăng ca. Ôi cháu không biết đó chứ, hai con người vô lương tâm đó không quản nhà cửa đã nửa tháng, mỗi ngày đều ra ngoài ngay khi trời chưa sáng, đến tối mới trở về.”
Tô Du nói, "Đây là làm sao vậy?”
Mẹ Lưu bế đứa bé trong tay, "Nói là cuối năm sẽ có đánh giá xuất sắc, muốn biểu hiện thật tốt.”
“..” Lúc này thật sự nước đến chân mới nhảy.
"Cô cô cô..." Cháu gái Tô Đông Đông giãy dụa muốn nắm tay Tô Du.
Trong mắt cười ha hả, trông rất giống Tô Đại Chí.
Tô Du đặt túi sách đặt lên bàn, rồi đưa tay đón lấy đứa trẻ. Nặng trình trịch.
"Cô cô cô cô..." Tô Đông Đông cười vỗ tay, vui vẻ không thôi.
Mẹ Lưu lại ồn ào kêu lên, "Aida, thật sự biết ai mà hôn, biết là giống với cô như đúc, không giống với người khác.”
"..." Thật sự nhìn không ra giống chỗ nào.
Một lát sau Tô Lâm cũng trở về. Đứa nhỏ này vì ứng phó với kì thi cuối kỳ, lúc này đang liều mạng học tập, vào nhà chào Tô Du một tiếng liền vội vàng vào phòng.
Lưu Mai và Tô Đại Chí đến tối mới trở về. Hai người đều kiệt sức. Dưới mắt đều là quầng thâm.
Tô Đại Chí thấy Tô Du trở về, xúc động đến rơi nước mắt, "Chị cả, chị về là tốt rồi. Mấy ngày nay em và Mai Tử làm việc rất nỗ lực. Năm nay em nhất định sẽ được đáng giá xuất sắc. Phải không Mai Tử?”
Lưu Mai ngáp một cái gật đầu.