Mấy tháng không gặp, dáng vẻ của Tống Đông Chinh cũng thay đổi một ít, tóc ngắn hơn càng có tinh thần hơn, làn da cũng đen thêm một chút. Thân thể thoạt nhìn lại càng thấy gầy gò, mặc bộ quân trang rất dày cũng nhìn thấy cơ thể thon dài của anh.
Tô Du sờ sờ cằm của mình, hài lòng gật đầu. Không thay đổi xấu là được.
Tống Đông Chinh thấy Tô Du đi ra, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới giúp cô cầm túi xách. Tránh được sự tiếp đãi nhiệt tình của mẹ Lưu.
Tô Du nhìn nhìn anh mang dáng vẻ chạy trối chết, cười nói, "Bác gái, buổi tối chúng cháu sẽ không về ăn cơm. Mọi người cứ ăn đi nhé."
"Được được được, đi đại viện thị ủy bên kia ăn nhỉ!" Mẹ Lưu lớn tiếng nói.
". . . Ừ." Tô Du không chịu nổi nữa rồi, ho khan một cái lập tức kéo Tống Đông Chinh rời đi.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Tống Đông Chinh mới cười ra tiếng, "Nhìn xem em còn cười anh."
"Em không nghĩ tới bây giờ cổ họng của bác gái càng ngày càng lớn rồi." Tô Du nói, "Cũng không nghĩ tới bây giờ da mặt của anh còn dày hơn cả em."
"Đây thì coi là cái gì, lúc anh thị sát ở huyện Kim Hà có gì chưa từng thấy đâu? Có một lần đi tới đội sản xuất, đã bị một cụ bà cản lại, học người ta quỳ xuống đất chờ lệnh, dọa anh sợ muốn chết. Lần công tác ở huyện Kim Hà này cuối cùng anh cũng đã ngộ ra vài đạo lý, công việc của cán bộ cơ sở mới là khó khăn nhất. Bởi vì trình độ văn hóa thấp, hơn nữa không có cơ hội trải nghiệm, tư tưởng rất lạc hậu, không thể nói đạo lý với bọn họ được. Càng chưa nói tới triển khai công việc. Cho nên nếu muốn sau này đi được xa thì nhất định phải làm công tác cơ sở. Đồng chí Tiểu Tô, chờ sau này em xuống cơ sở rồi, anh sẽ truyền thụ kinh nghiệm cho em."
Tô Du nghe thấy giọng nói ngạo mạn của anh, bèn giơ tay nhéo ở eo anh một cái."Vậy cảm ơn Huyện trưởng Tống!"
Tống Đông Chinh run người, đưa tay nắm lấy tay cô, cứ như vậy mười ngón giao nhau, thế nào cũng không đồng ý buông ra.
Mấy tháng không gặp, làm anh nhớ chết đi được!
Con trai và con dâu tương lai cũng về tới nhà rồi, vẻ mặt của cha Tống và mẹ Tống tràn ngập vui mừng.
Mẹ Tống làm nhân sủi cảo xon, đang ở trong nhà nhào bột, chuẩn bị làm vằn thắn. Tô Du vừa vào cửa đã đi rửa tay rồi giúp đỡ bà làm vằn thắn, Tống Đông Chinh thấy vậy, lập tức ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn giúp đỡ. Cả nhà đều đang làm việc, một mình cha Tống đang cầm báo cũng nhìn thấy thì chột dạ nên cũng ngồi bên cạnh giúp đỡ, kết quả vỏ sủi cảo rách đến mức không thể nhận ra, bị mẹ Tống ghét bỏ đuổi đi.
"Cả đời này cũng chưa nói phụ giúp tôi một tay, lúc này còn làm trở ngại, muộn rồi!"
Cha Tống chột dạ sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn nhìn mọi người làm vằn thắn. Nhìn thấy dáng vẻ tay chân lưu loát của con trai nhà mình, trong lòng ông cảm thấy bất bình.
Thằng nhóc thối vẫn luôn bị ông xem thường này vậy mà lại biết làm vằn thắn.
Tống Đông Chinh nhìn dáng vẻ oán giận của cha, dương dương đắc ý lắc lắc miếng vỏ sủi cảo trong tay. Thoáng cái đã gói được một thỏi vàng rồi, rồi lại gói một cái giống hình dạng lỗ tai. Nhào bột để biến thành các hình dáng khác nhau.
Mẹ Tống ghét bỏ nói, "Tiểu Đông, con làm gì vậy. Gói đủ loại hình dạng, khó coi biết bao. Sao tính tình giống cha con thế?"
Tô Du mím môi cười, không hé răng nói chuyện.
Tống Đông Chinh: ". . ."
Với sức ăn của bốn người thì không cần phải gói quá nhiều sủi cảo. Sau khi gói xong, trời vẫn còn rất sớm. Mẹ Tống để Tống Đông Chinh đưa Tô Du đi chơi. Hai vợ chồng trẻ đã lâu rồi không được gặp nhau, bà muốn hai người bọn họ bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
"Cơn tới nhà bí thư Khâu ngồi một lát." Tống Đông Chinh nói.
Mẹ Tống nói, "Hôm nay là năm mới, không thể đi tay không tới cửa. Như vậy đi, con cầm theo bình rượu của cha con qua đó. Những người bạn già của cha con không thích tặng gì cả, chỉ thích thứ này thôi."
Cha Tống: ". . ." Đây chính là chai rượu độc quyền mà ông vất vả lắm mới có được.
Không quan tâm cha Tống có chịu được hay không, mẹ Tống cũng bỏ vào một bình rượu, ngoài ra còn thêm một hộp bánh gạo. Bà gói kỹ càng để hai người mang theo.
"Đi sớm về sớm, đừng ở lại nhà người ta ăn cơm."
"Biết rồi."
Tống Đông Chinh kéo Tô Du ra cửa.
Lúc này bí thư Khâu cũng đang ở nhà nghỉ ngơi. Biết Tống Đông Chinh và Tô Du tới, tâm trạng rất là sung sướng.
Biểu hiện lúc ở huyện Kim Hà của Tống Đông Chinh khiến ông rất ngạc nhiên, cũng rất hài lòng.
Trước còn lo lắng Tiểu Tống không có nền tảng kinh nghiệm, đi xuống dưới đó rồi sẽ không thể triển khai công việc được, không nghĩ tới rất nhanh thì anh đã tạo ra thành tích rồi.