"Bí thư Khâu, cháu đặc biệt tới đây để báo cáo công việc với ngài. Thuận tiện mang theo chút rượu, hay là chúng ta vừa uống vừa nói?" Vẻ mặt Tống Đông Chinh thả lỏng nói. Cũng không muốn để bí thư Khâu cho rằng anh cố ý qua đây là vì muốn tặng quà.
Bí thư Khâu cười chỉ vào anh, "Cái cậu Tiểu Tống này, cũng đã làm huyện trưởng rồi, còn không đứng đắn như vậy. Không sợ Tiểu Tô cười cậu à?"
"Đồng chí Tiểu Tô chạy không thoát đâu." Tống Đông Chinh bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Tô Du cười nói, "Bí thư Khâu, đây cũng là vì ngài nuông chiều nên anh ấy mới dám như vậy. Nếu như ở nhà dám như thế, sớm đã bị chú Tống cầm gậy đánh rồi."
"Ha ha ha. . ." Bí thư Khâu vui vẻ nở nụ cười: "Người ta đều nói đứa trẻ khôn ngoan ra đời từ roi vọt đấy, lão Tống đây chính là kẻ chơi bời trưởng thành từ roi vọt."
Vẻ mặt Tống Đông Chinh nghiêm túc nói, "Bí thư Khâu, cho dù cháu là kẻ chơi bời thì cũng không để chú mất mặt đâu. Những chuyện cháu làm đó đều là thật đấy."
Bí thư Khâu cười nói, "Nếu không phải thấy cậu làm việc rất tốt thì tôi cũng muốn đánh cậu giống như lão Tống đấy."
Vợ của Bí thư Khâu rót trà nóng, Tô Du nhanh chóng tới bưng trà giúp một tay.
Vợ của bí thư Khâu cười nói, "Không cần khách khí, Tiểu Tô, cô cũng rất ít thấy cháu, ở trường học thế nào rồi?"
"Tạm được, chỉ là việc học tập tương đối bận rộn."
"Một học kì nhưng lại học chương trình học của hai học kì, đương nhiên là bận rồi ạ." Tống Đông Chinh ở bên cạnh nói.
Bí thư Khâu đang uống trà, nghe nói như thế thì hiếu kỳ nói, "Một học kì mà lại học chương trình học của hai học kì sao?"
Tống Đông Chinh nói, "Đúng vậy, cô ấy muốn tốt nghiệp sớm, muốn nhanh chóng vì nhân dân phục vụ cho nên đã xin trường học cho cô ấy thi tốt nghiệp sớm. Đúng là, bận tới nỗi ngay cả thời gian đi tới huyện Kim Hà thăm cháu cũng không có. Bí thư Khâu, trong lòng cháu rất khổ đấy."
Bí thư Khâu cười nói, "Tiểu Tô là vì muốn tiến về phía trước."
Vừa nhìn về phía Tô Du, "Tiểu Tô, vậy bây giờ cháu học tới giai đoạn nào rồi?"
Tô Du nói, "Đã bắt đầu học chương trình học của năm tư rồi, chuẩn bị nghỉ hè năm nay sẽ tốt nghiệp."
"Ôi, sớm tận hai năm." Vợ của Bí thư Khâu kinh ngạc nói. Sau đó nhìn về phía Bí thư Khâu, "Lão Khâu, năng lực làm việc của Tiểu Tô rất mạnh, năng lực học tập cũng rất mạnh."
Cuối cùng nhìn về phía Tống Đông Chinh, "Tiểu Tống, con bé sự thật với cháu, người yêu của cháu còn giỏi hơn cháu đấy, cháu phải cố gắng hơn."
Tống Đông Chinh ngượng ngùng nói, "Chẳng phải cháu đang theo sát không ngừng hay sao, mỗi ngày đều lo lắng rằng mình sẽ chạy chậm. Hơn nữa cũng không biết năng lực của cô ấy lại lớn như thế, trong trường học còn được làm thư kí Đoàn ủy của khoa rồi, cấp bậc chỉ kém cháu có mấy cấp thôi."
Bí thư Khâu cũng mặc kệ hành động chọc cười của anh, dù sao ông cũng biết nguyện nhân hôm nay Tiểu Tống dẫn Tô Du tới đây rồi.
Ông khẽ cười nói, "Sau khi cô tốt nghiệp cũng phải quay về thị ủy nhỉ. Cháu có tính toán gì hay chưa?"
Tô Du cười nói, "Cháu hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Trước đây là tổ chức bồi dưỡng cháu, ủng hộ cháu học lên đại học, cháu học thành tài rồi, đương nhiên cũng muốn quay về giúp đỡ tổ chức."
"Được, vậy sau này cháu trở về thị ủy đi, trước hết cứ ở bên cạnh cháu học tập một chút, giống như Tiểu Tống. Học giỏi rồi thì lại xuống dưới."
Đây là muốn để Tô Du làm thư ký của bí thư thị ủy.
Tô Du lập tức hùng hồn nói, "Kiên quyết tuân theo sự sắp xếp của tổ chức."
Thấy chuyện của Tô Du đã được quyết định, Tống Đông Chinh lại nói, "Bí thư Khâu, chúng ta lạc đề rồi, tôi đến để báo cáo công việc."
"Ừ ừ ừ, cậu báo cáo đi, tôi nghe." Bí thư Khâu cầm chén trà, bắt đầu uống trà.
Tống Đông Chinh bèn báo cáo công việc của mình một lần với bí thư Khâu. Nhờ công tác khai hoang trong huyện được hoàn thiện khá tốt nên có nhiều ruộng đất hơn. Bản thân Tống Đông Chinh đã tốn rất nhiều công sức để bón ruộng tăng độ phì nhiêu cho đất, hơn nữa trong sáu tháng cuối năm, khí hậu tốt hơn năm trước vậy nên năm nay thu hoạch được kha khá.
Song, Tống Đông Chinh vẫn chưa hài lòng, mặc dù sản lượng thu hoạch tăng năm mươi phần trăm so với năm ngoái, nhưng dân chúng vẫn chỉ có thể ăn một ngày hai bữa, ăn no sáu mươi phần trăm mà thôi.
Điều này vẫn còn chênh lệch quá nhiều so với mục tiêu anh đặt ra.
Anh hi vọng nhà nhà nhân dân được ăn cơm no. Tuy mục tiêu này hãy còn xa, nhưng cũng xem như là chí nguyện to lớn mà một người làm huyện trưởng nên có.
"Tôi chuẩn bị gia tăng công tác nuôi trồng, không làm để hoàn thành nhiệm vụ như trước nữa, mà là thành thật nghiêm túc làm việc giống như trong công xưởng."
Tô Du nghe nói như thế, lông mày nhăn lại, đồng chí Tiểu Tống thật đúng là cao thủ làm kinh tế mà.
*Lúc Tống Đông Chinh và bí thư Khâu không bàn chuyện công việc thì mình để xưng hô là chú - cháu cho gần gũi, khi nói chuyện công việc thì đổi lại là tôi-ngài cho nghiêm túc nhé.