Tống Đông Chinh tiếp tục nói, "Tôi phát hiện huyện Kim Hà có nhiều đồi núi, đúng lúc có thể sử dụng đến. Rào một mảnh đất trên núi lại, thả trâu bò ở bên trong rồi chăm sóc, ngoài ra còn có thể nuôi heo."
Bí thư Khâu hài lòng nói, "Ý tưởng này khá tốt đấy. Nhưng cần sử dụng bao nhiêu sức lao động, có làm chậm trễ nhiệm vụ gieo trồng không?"
"Sẽ không ạ, công việc chăn nuôi này chỉ cần vài người làm thôi. Hơn nữa không nhất định phải là lao động khỏe mạnh, người lớn tuổi một chút cũng có thể làm. Chủ yếu là đến lúc đó phải tham gia huấn luyện, tôi dự định mời chuyên gia có kinh nghiệm về lĩnh vực nuôi trồng tới huyện Kim Hà chúng tôi để làm huấn luyện, tiến hành trao đổi kĩ thuật. Đến lúc đó giao cho mỗi đội sản xuất chăm sóc mấy chục con dê rừng, mấy trăm con gà và cả mấy chục con heo. Thế thì cuộc sống..."
Nghe cảnh mà anh mô tả, bí thư Khâu cũng không nhịn được mà động lòng.
Nếu thật sự có thể hoàn thành, đời sống nhân dân chắc chắn có thể tốt đẹp hơn.
Hơn nữa, nếu Tiểu Tống có thể hoàn thành chuyện này thì các huyện khác cũng có thể tiến hành học hỏi.
"Được rồi, Tiểu Tống, tôi phê chuẩn chuyện này. Nhưng tốt nhất là cậu cứ tìm một đội sản xuất để làm thử nghiệm trước đã, tuyệt đối đừng nóng vội. Chúng ta đi chậm một chút cũng được nhưng nhất định phải ổn định. Sau ba năm nhảy vọt, cuối cùng người dân không thể chịu được sóng gió gì nữa đâu."
"Cẩn tuân lời chỉ dạy của lãnh đạo!" Tống Đông Chinh nghiêm túc nói.
Tâm trạng của bí thư Khâu rất tốt, cảm thấy Tống Đông Chinh đúng là một nhân tài quá làm được việc, còn ưu tú hơn cả trong tưởng tượng của ông, "Tiểu Tống, đợi đến sáu tháng cuối năm năm sau, cậu phải thêm gánh nặng rồi. Không có vấn đề gì chứ? Mấy người nào đó trong huyện các cậu đã không thể gánh vác trọng trách nữa rồi, cậu phải gánh vác thôi."
Một bí thư huyện ủy không làm được việc có ích sẽ không được tổ chức chấp nhận, đã đến lúc sắp xếp ông đến vị trí phù hợp để dưỡng lão rồi.
Tống Đông Chinh biết lúc này mình đang được ngỏ ý thăng cấp. Bây giờ anh đã đứng vững gót chân trong huyện, công tác cũng được triển khai tốt đẹp, sang năm thăng chức cũng khá phù hợp.
"Tôi không có vấn đề gì, chỉ cần tổ chức tin tưởng tôi, tôi có thể gánh vác trọng trách."
Đi một chuyến đến nhà bí thư Khâu, bỗng chốc đã giải quyết được ba việc.
Lúc đi ra, vẻ mặt của Tống Đông Chinh không để lộ cảm xúc gì, nhưng ngón tay liên tục ngoắc ngoắc làm bậy trong lòng bàn tay Tô Du đã thật sự để lộ tâm trạng tốt đẹp của anh.
Đợi về đến nhà, mẹ Tống và cha Tống đang chuẩn bị múc vằn thắn, bảo hai người chuẩn bị ăn cơm.
Tô Du đáp lại một tiếng, rồi kéo Tống Đông Chinh vào trong nhà nói chuyện, "Ơ này, sao em không nhìn ra thì ra anh là cao thủ làm kinh tế đấy đó."
"Thế có là gì? Chuyện anh biết còn nhiều lắm, anh còn chuẩn bị lần sau tới địa phương nào nhiều hồ để nuôi cá đây."
Tô Du nói, "Xem ra anh tiến bộ nhiều nhỉ."
Nghe thấy Tô Du khen, trong lòng Tống Đông Chinh đắc ý vô cùng, nhưng nhìn đến ánh mắt tin tưởng của Tô Du, anh lập tức bắt đầu chột dạ.
Anh thành thật nói, "Thật ra anh cũng chỉ học theo người khác thôi. Chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ em, không phải lần trước em nhắc anh phải sử dụng người tài sao? Ở huyện Kim Hà, anh phát hiện một nhà tư bản to, rất giỏi làm buôn bán. Ngày trước, tổ tiên nhà họ cũng xem như là nhân vật số một trong tỉnh lỵ, tuy bây giờ nghèo túng, nhưng đầu óc người ta vẫn khá linh hoạt, nói đến chuyện kiếm tiền là nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy. Trước kia chỉ có mình nhà bọn họ phát tài, bây giờ suy nghĩ thay đổi một chút, làm kinh tế tập thể, thế chẳng phải giống nhau sao?"
Lúc này, Tô Du mới bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ lần này đồng chí Tiểu Tống đã biết sử dụng đúng người đúng việc rồi. Cũng đúng, nói đến chuyện làm buôn bán, ai còn so được với nhà tư bản cơ chứ.
"Người đó anh sắp xếp thế nào rồi, cũng đừng để người khác biết được việc này đấy."
Tống Đông Chinh nói, "Bây giờ đang ở trong đội sản xuất nuôi trồng chăn heo rồi. Anh định chờ đến khi bắt tay vào làm công tác nuôi trồng sẽ để ông ta lên núi chăn dê. Đối với nhà tư bản, chúng ta phải làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ trong lao động mới được."
Tô Du vươn tay chỉ trán anh. "Tới địa ngục đi."
Nhìn gương mặt tự tin phấn khởi của Tống Đông Chinh, Tô Du cảm thấy nếu trong tương lai đồng chí Đông Chinh lại làm huyện trưởng, có lẽ sẽ có thể làm cho huyện đó trở thành huyện giàu có nhất cả nước.
Tống Đông Chinh bị nhìn mà lòng vui rạo rực, mặt mày hớn hở, "Thế nào? Có phải dạo này trông anh lại có sức sống hơn rồi không?"
"Huyện trưởng Tống, sao anh lại đỏm dáng thế hả?!"
"Còn cách nào nữa đâu, ai bảo em cứ thích vẻ ngoài đẹp trai đấy chứ." Tống Đông Chinh cười ôm chặt cô, ra sức hôn một cái trên môi cô, rồi sau đó liếm môi.
Tô Du thấy dáng vẻ đắc ý đó của anh, đi tới gần, ôm cổ anh rồi lập tức cắn môi anh hai lần.
Tống Đông Chinh lập tức phản ứng kịp, hé miệng liền đưa lưỡi vào trong miệng Tô Du.
"Tiểu Tô, Tiểu Đông, ra ăn vằn thắn này!" Bên ngoài, mẹ Tống vui vẻ lớn tiếng gọi.
Hai người đang hôn nhau khí thế ngất trời, vẻ mặt đỏ bừng lập tức tách ra.