Sau khi buổi học kết thúc, Tô Du đã tận dụng cơ hội để xác nhận thông tin liên lạc và địa chỉ của mọi người trong lớp, xem như là tiến hành tìm hiểu thông tin chi tiết của các bạn cùng lớp.
Đừng có coi thường những tư liệu này, vào những thời điểm quan trọng chúng có thể có tác dụng lớn. Tình bạn học sâu như biển cả nha.
"Cả lớp nếu gặp khó khăn trong học tập thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi có một số phương pháp học bổ ích, bạn học nào quan tâm có thể chia sẻ cùng nhau." Tô Du nhiệt tình nói.
"Lớp trưởng, cậu có phương pháp học tập tốt gì? Có phải là có thể học dễ dàng hơn một chút."
Làm sao có thể nói như vậy, cô giáo Từ chắc chắn sẽ không vui!
"Không, không, không. Việc học tập có chín mươi chín phần trăm là mồ hôi công sức và một phần trăm còn lại là nhờ phương pháp học tập. Phương pháp học tập chỉ có chức năng bổ trợ, còn điều quan trọng nhất là mọi người cần cù chịu khó."
"..."
Có một số người nhất thời mất hứng, mất nhiều công sức đều không phải là cách hay. Ngược lại có một số người đi tìm Tô Du để xin lời khuyên.
Tô Du không hề keo kiệt, đem kinh nghiệm học tập nửa đời trước của mình chia sẻ cho mọi người. Cô phải tạo quan hệ với các bạn trong lớp. Nếu không, sau này khi cần tì đến một người cũng không có, như vậy thì đúng là không tiện.
Dù chưa xác minh được phương pháp này có hiệu quả hay không, nhưng mọi người vẫn rất thích lớp trưởng nhiệt tình giúp đỡ các bạn cùng lớp - Tô Du này.
Sau khi tan học, Tô Du bị mọi người vây quanh.
Tô Tiểu Chí ngồi xổm vẽ vòng tròn ở trước cửa, nhìn chị cả nhà mình được mọi người vây quanh, cậu ta cảm thấy mắt mình giống như bị hoa mắt.
Là một học tra*, hồi khi còn đi học cậu ta chưa bao giờ được người khác coi trọng. Về cơ bản, các bạn cùng lớp không ai nói chuyện với cậu ta, như thể sợ bị cậu ta làm hư.
*Học tra: Ý chỉ những học sinh học cho có, điểm thấp.
"Đây là em trai tôi. Cậu ấy cùng em trai thứ nhất của tôi ngày nào cũng đến đón tôi. Tôi chăm sóc hai đứa nó suốt mấy năm nay, bây giờ cũng đã biết thương chị gái của mình rồi." Tô Du cười giới thiệu Tô Tiểu Chí.
Mặt Tô Tiểu Chí lập tức đỏ bừng.
"Lớp trưởng, cậu thật hạnh phúc, nếu như em trai tôi có thể hiểu chuyện như vậy thì thật tốt."
"Đúng vậy, anh của tôi cũng không tốt như vậy."
"..."
Sau khi rời khỏi trường học, khuôn mặt Tô Tiểu Chí vẫn còn đỏ, cậu ta nhỏ giọng nói chuyện với Tô Du: "Chị, bạn học của chị thật tốt."
“Đó là do chị gái của em tốt nên mới được mọi người yêu thích.” Tô Du không chút ngượng ngùng nói.
"Ha ha, đúng vậy. Đúng rồi, chị, họ vừa gọi chị là lớp trưởng đó."
Tô Tiểu Chí tò mò hỏi.
"Ừ, hôm nay chị được giáo viên bổ nhiệm làm lớp trưởng. Cái đó nói như thế nào nhỉ? Là vàng thì đặt ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Nếu không phải vì cái nhà này thì chị đã sớm hơn người rồi." Tô Du cảm khái vỗ vai Tô Tiểu Chí.
Tô Tiểu Chí nhìn chị gái với vẻ ngưỡng mộ. Chị ấy thật xuất sắc. Không chỉ bảo vệ được họ mà ở trường còn lợi hại như vậy.
Sau khi trở về nhà, Tô Tiểu Chí đem chuyện Tô Du được làm lớp trưởng thổi phồng lên.
Tô Đại Chí không có cảm tưởng gì cả, dù sao cũng rời trường học nhiều năm như vậy, anh ta đối với loại “cán bộ” như lớp trưởng này cũng không có ấn tượng gì lớn. Nhưng một học sinh như Tô Lâm lại cảm thấy vị trí này rất trâu bò. Sau khi biết chị gái nhà mình trong ngày đầu tiên đi học đã làm cán bộ mà cô bé chưa từng được làm, trong lòng ngay lập tức nâng chị cả của mình lên một cấp cao hơn. Thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ, cô bé không học giỏi bằng chị cả nhưng lại là người học nhiều nhất trong gia đình...
"Chị, ngày mai chị muốn ăn gì, em làm cho chị."
Tô Du ôm sách vẫy vẫy tay: "Gì cũng được."
Lưu Mai đang dọn giường liền nói: "Ăn cơm."
"Có chỗ cho chị nói à? Chị cả còn chưa có chọn." Tô Lâm nhếch miệng nói.
“Thái độ của cô là thế nào?” Lưu Mai không vui hỏi.
"Ồn ào cái gì? Không thấy tôi đang đọc sách sao. Mười năm nay tôi đã vì các người mà bỏ lỡ, bây giờ còn không cho phép tôi có không gian thanh tịnh để đọc sách. Đại Chí, em cũng không thèm quản vợ mình à."
Tô Đại Chí đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy vậy liền nhanh chóng ngồi dậy, nhìn về phía Lưu Mai: "Ồn ào cái gì? Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài."
Những ngày này Lưu Mai rất nghe lời, anh ta đã không còn sợ Lưu Mai như trước nữa, thay vào đó, anh ta cảm thấy rằng mình có thể thử đi quản Lưu Mai.
Nhìn thấy miệng Lưu Mai im bặt, Tô Đại Chí cảm thấy rất thoải mái. Chị cả nói đúng, cảm giác làm vật nuôi cho người khác rất không dễ chịu. Vẫn là như bây giờ thì tốt hơn.