Để tạo môi trường học tập tốt cho Tô Du, gia đình lão Tô đã đưa ra quy định, khi chị cả đọc sách thì không ai được nói chuyện.
Đến buổi học vào tối thứ hai, đến lượt Tô Đại Chí đưa Tô Du đi học.
Tô Tiểu Chí còn cảm thấy không vui, cậu ta cho rằng một mình mình đưa đi là được. Nhưng trước đây đã nói xong rồi nên không thể nuốt lời được, chỉ có thể về nhà với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tô Du đến lớp cùng với Tô Đại Chí.
Vừa đến cổng trường, đã có người nhìn thấy Tô Du: "Lớp trưởng, cậu cũng tới rồi."
Nhìn thấy Tô Đại Chí bên cạnh Tô Du, lại liếc mắt nhìn thêm.
Tô Du giới thiệu: "Đây là em trai lớn của tôi, đến đưa tôi đi học."
Nghe thấy vậy, cái nhìn của mấy bạn học đối với Tô Du tăng thêm một bậc. Suy cho cùng, người này còn có thể khiến em trai yêu mến như vậy.
Nhìn dáng vẻ của lớp trưởng nhất định là một chị cả tốt.
Khi lớp học chính thức bắt đầu, nội dung bài giảng của cô giáo Từ vẫn còn tương đối đơn giản. Mặc dù Tô Du đã chuẩn bị bài trước và đã gần như nắm chắc mọi thứ, nhưng cô vẫn ngồi thẳng lưng lắng nghe bài giảng với sự tập trung cao độ.
Cô giáo Từ hỏi mấy câu liên tiếp, đều được cô đã giơ tay trả lời. Khiến tất cả các bạn trong lớp đều phải sững sờ nhìn cô.
Sau khi tan học, mọi người chạy tới vây quanh Tô Du: "Lớp trưởng, phương pháp học tập hôm qua cậu nói đến là gì thế?"
"Đúng, đúng, đúng sau khi học xong, tôi nghĩ mình vẫn có thể chăm chỉ học tập."
...
Sau giờ học, Tô Du tổng hợp lại những kiến thức mà các bạn học khác chưa hiểu, sau đó đi tìm giáo viên để hỏi. Đây cũng là phương pháp do Tô Du đề xuất. Một số bạn học gan nhỏ, ngại ngùng khi tìm bà cụ Từ uy nghiêm này. Trùng hợp là Tô Du thích mạo hiểm, nên đã mạnh dạng hỏi.
Cô giáo Từ xem một vài vấn đề mà Tô Du đã ghi chép, cảm thấy rất hài lòng. Sau khi trả lời nghi vấn của Tô Du, bà ấy nói: "Phương pháp này của em không tồi, nhưng em phải chịu vất vả một chút."
"Thưa cô, em thấy biện pháp này cũng có lợi cho bản thân. Vừa giúp bạn học vừa giúp chính mình, lợi người mà cũng là lợi mình."
Vẻ hài lòng trong mắt cô giáo Từ tăng thêm. Nhiều năm qua bà ấy đã tiếp xúc với khá nhiều học sinh, nhưng học sinh ưng ý như vậy chỉ có mình cô.
"Chăm chỉ học tập, có gì không hiểu cứ hỏi cô."
"Cảm ơn cô." Tô Du mỉm cười đáp lại rồi ngượng ngùng nói: "Thưa cô, thật ra em muốn sớm học hết kiến thức, hoàn thành khóa học sớm. Dù sao thì vì việc em đi học mà đã làm lỡ không ít công việc trong nhà máy. Em muốn hoàn thành việc học sớm để không làm cản trở nhà máy. Vì vậy, sau này em muốn kết thúc khóa học trước thời hạn."
"Chuyện này...không dễ đâu bạn học Tô Du à. Việc học không phải một sớm một chiều là xong."
Tô Du nghiêm túc gật đầu: "Thưa cô, em biết. Vậy nên mỗi ngày em đều dành càng nhiều thời gian cho việc học. Người khác học một tiếng thì em học năm tiếng, người khác học năm tiếng em có thể học mười tiếng. Em sẽ nỗ lực bắt kịp với những người khác."
“…Việc này rất khổ cực.” Cô giáo Từ nghiêm nghị nói, học hành quá vất vả rất dễ khiến học sinh mất đi kiên nhẫn.
“Thưa cô, tuổi của em đã quá lớn, đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.” Tô Du nghẹn ngào nói.
Cô giáo Từ nghe thấy câu này, trong lòng bỗng nhiên thấy thương xót.
"Được, cô sẽ giúp em."
Một tuần sau, khi nhà trường gửi phản hồi cho các đơn vị khác nhau về tình hình học tập của học sinh, cô giáo Từ đã khen Tô Du đến nở hoa.
Cán bộ của nhà máy nhìn phiếu phản hồi, khóe miệng đều cong lên.
Trước đó khi anh ta tiến cử Tô Du đi học, các đồng chí khác trong nhà máy ít nhiều còn có ý kiến, cảm thấy lãng phí một chỗ.
Bây giờ mọi người nhìn xem, ánh nhìn của anh ta vẫn rất tốt, biết nhìn người. Đồng chí Tô Du người ta học rất tốt đó!
Cô giáo Từ không chỉ khen ngợi Tô Du, mà còn cho Tô Du một đặc quyền. Theo ý của bà ấy, Tô Du đã nhiều năm không học hành, muốn bắt kịp các học sinh nhỏ tuổi là rất khó khăn.
Nhưng biểu hiện của Tô Du trong việc học tập rất tốt, hy vọng tiến bộ như vậy. Ánh mắt khát khao học hỏi sâu đâm như vậy khiến bà ấy cảm thấy mình phải làm một điều gì đó. Trước khi về hưu bà ấy sẽ giúp đỡ một học sinh chăm chỉ học tập, giúp cô hoàn thành bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời.
Cô giáo Từ tin chắc rằng những người làm việc chăm chỉ sẽ vượt qua mọi khó khăn, giống như nước X đã trải qua bao gian khổ cuối cùng cũng được thành lập.