Ở bên nhà lão Tô, mẹ Lưu mời mọi người ăn bánh mứt hạt dưa, Lưu Mai ôm con nhìn đám đàn ông ở nhà mình, còn có bộ dạng khóc lóc của em chồng nữa, bỗng chốc cảm thấy chua chua hàm răng: “Làm gì thế? Chị cả đâu phải là không về.”
“Chị cả gả cho người khác rồi, sao có thể quay về nữa?” Tô Tiểu Chí buồn bã nói.
“Căn nhà này là của chị cả, xe cũng là của chị cả, ăn cũng là của chị cả, đây vốn chính là nhà của chị cả.”
Mọi người trong nhà: “…”
Hôn lễ của Tô Du được tổ chức ở nhà ăn của Ủy ban Thành phố, bí thư Khâu và bí thư Hách tiền nhiệm đích thân đến làm chủ hôn cho hai người, đọc xong lời chủ hôn, sau khi khen ngợi đôi tình nhân một lượt thì hai người trước sau đứng cúi người trước bức tranh của vĩ nhân, sau đó cúi người trước người chủ hôn, cuối cùng cúi đầu lẫn nhau là coi như hoàn thành nghi lễ.
Buổi chiều sau khi hoàn thành nghi thức xong thì mọi người tham gia hôn lễ nhanh chóng quay về cương vị làm việc của mình, đến mẹ Tống cũng phải đi làm, thân là một cán bộ nhân dân, nửa ngày không đi làm đối với bà mà nói đã không phải chuyện dễ dàng rồi.
Giang Hồ cũng chuẩn bị lên xe lửa đi Tây Nam, đôi vợ chồng son cùng nhau đưa anh ta ra trạm xe lửa.
“Chị dâu, sau này anh Đông Tử phiền chị quản lý, nếu anh ấy ngứa miệng thì chị đừng giận, chỉ cần đánh anh ấy một trận là được rồi.”
Tô Du biết chuyện anh ta tự động xin ra tiến tuyến nên rất khâm phục anh ta, đặc biệt khi biết người nhà anh ta đều đã hy sinh hết, càng khiến người ta khâm phục hơn.
“Đồng chí Giang Hồ, cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho đồng chí Đông Chinh, đảm bảo lần sau cậu quay về anh ấy sẽ mập lên.”
Trên khuôn mặt Giang Hồ nở ra nụ cười đầy tiêu chuẩn: “Anh Đông Tử, anh phải đối xử thật tốt với chị dâu đấy, có thể cưới được chị dâu không dễ dàng đâu, anh phải biết trân trọng đấy.”
Tống Đông Chinh đấm anh ta một cái: “Thằng nhóc nhãi ranh này.”
Giang Hồ xoa xoa vai của mình: “Đã kết hôn rồi còn hung dữ như thế, cẩn thận sau này chị dâu chê anh đấy, chị dâu, sau này nếu như anh Đông Tử khiến chị không vui thì chị có thể tùy tiện đánh anh ấy.”
“Được, đồng chí Giang Hồ, cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy, lần sau có cơ hội nhất định cậu phải đến Giang Đông thăm chúng tôi đấy.”
Cũng không biết liệu sau này có còn cơ hội không, bản thân Giang Hồ cũng không biết nhưng khoảnh khắc này anh ta cũng khá mong chờ, mong chờ sau này mình có thể sống sót trở về: “Lần sau có cơ hội tôi nhất định sẽ đến.” Chỉ cần vẫn còn sống.
Khuôn mặt Tống Đông Chinh cứ liên tục cười ha hả, lúc Giang Hồ lên xe còn ôm lấy anh ta vỗ bành bạch, sau đó chê bai đẩy anh ta lên xe.
Đợi xe lửa đi rồi, anh mới lau mặt đỏ hoe cả mắt: “Lúc năm tuổi thì cha mẹ cậu ta đã hy sinh rồi, mọi người đều nói với cậu ta cha mẹ đã làm nhiệm vụ rồi, cậu ta muốn gặp cha mẹ nên cứ liên tục lấy lòng anh đề anh đưa cậu ta đi tìm cha mẹ. Khi đó anh còn chê bai cái đuôi này nên nói với cậu ta cha mẹ đã hy sinh rồi, cậu ta ngơ ngác một lúc mới khỏi, sau này cũng đặc biệt hiểu chuyện, khi xưa anh bảo cậu ta học đại học, kết quả cậu ta lại lén lén đến quân đội, anh không muốn cậu ta đi, tôi muốn để cậu ta hãy sống thật tốt.”
Tô Du giữ lấy tay của anh: “Mọi thứ sẽ tốt lên thôi, tương lai sẽ hòa bình mà.” Tương lai, quốc thái dân an.
Đã trải qua quá nhiều rồi, cảm xúc của Tống Đông Chinh đã điều chỉnh tốt hơn rất nhiều.
Thứ bây giờ anh có thể làm chính là vì người dân phục vụ thật tốt để xứng đáng với những người đã hy sinh.
Buổi tối trong phòng tân hôn, Tô Du và Tống Đông Chinh đang dọn dẹp sính lễ trên giường, sau đó đăng ký vào trong sổ, như thế sau này còn trả lễ nữa, ví dụ ai tặng một đồng xà phòng, nhà ai tặng một cái ly sứ, nhà ai tặng năm hào hoặc một đồng sính lễ…
Ý của mẹ Tống và cha Tống là hai người đã kết hôn rồi, cuộc sống sau này họ phải tự quản lý, chuyện trả lễ qua lại cũng phải nhờ vào bản thân thôi.
Tô Du dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, sau đó mang những thứ như khăn mặt đặt trong tủ, tủ này là mới làm, chiếc tủ cũ của Tống Đông Chinh đã đến chỗ chợ cũ rồi.
Trong tủ móc những quần áo đúng mùa, có váy của cô và áo sơ mi của Tống Đông Chinh, quần áo xếp chung với nhau rất ngăn nắp chỉnh tề.
Lập gia đình rồi.
Tô Du cười cười đặt khăn mặt ở vào trong ngăn kéo của cái tủ, cô quay đầu qua nhìn Tống Đông Chinh, anh vẫn còn đang nghiêm túc nhìn đống tên trên tờ giấy đỏ và những món đồ được tặng.
Trông bộ dạng giống như đang viết văn vậy.
Tô Du trèo lên trên giường: “Viết xong chưa?”
Tống Đông Chinh ngửi thấy mùi hương của xà phòng, đầu óc bỗng chốc quay cuồng: “Vẫn, vẫn chưa…”
“Ừ, thế em ngủ trước đây “ Tô Du đi đến bên giường một chuyến và lấy tấm chăn mỏng đắp lên bụng của mình.