Tống Đông Chinh nhìn cô cứ thế hiên ngang ngủ ngay trên giường của anh, nhìn đôi vai và đùi để lộ ra bên ngoài của cô mà trong lòng lo lắng đến mức đập thình thịch.
Hôm nay quá nhiều chuyện phải làm nên cảm xúc luôn rất loạn, sau khi quay về cứ luôn bận rộn, lúc này anh mới ý thức được tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng mà sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ? Sao anh lại không nhớ cho lắm nhỉ.
Cây bút và cuốn sổ trên tay cũng cầm không vững nữa rồi, anh đặt đồ đạc lên cái bàn trên đầu giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Tô Du nheo mắt lại hỏi: “Anh cũng ngủ sao? Tắt đèn đi.”
“Ừ.” Tống Đông Chinh ngoan ngoãn đứng dậy đi tắt đèn.
Trong phòng tối tăm không chút ánh sáng, anh mò mẫm leo lên giường, kết quả tay vừa đặt lên giường đã sờ thấy cảm giác nóng ấm của da thịt.
“Anh muốn làm gì thế?” Tô Du hỏi bằng giọng mềm mại khiến cả người Tống Đông Chinh phải rùng mình, lẽ ra chỉ là không cẩn thận chạm phải nhưng lúc này cũng chịu không nổi phải tiếp tục mò mẫm: “Tô, Tô Du, có phải chúng ta nên làm gì đó hay không?”
“Làm cái gì? Em không biết đâu.” Tô Du tò mò hỏi.
Không biết thì càng tốt.
“Khụ khụ, anh sẽ dạy em.” Tống Đông Chinh cúi đầu hôn lên mặt Tô Du, lúc này đã thích nghi với ánh sáng rồi nên anh đã có thể tìm chính xác vị trí môi của Tô Du đang ở đâu, anh nôn nóng đặt nụ hôn lên đó.
Đây là vợ của anh, người vợ danh chính ngôn thuận, người vợ có thể làm cái này cái kia!
“Tô Du, thế bây giờ anh phải làm thế nào đây?”
“Làm, làm sao mà em biết được?”
“Ừ…Hình như phải ở chỗ nào đó làm này kia…Em biết nơi nào không?”
“…Em không biết!”
“Thế anh tìm thêm đã.”
“Tô Du, là chỗ này sao?”
“Đau đau đau…Tống Đông Chinh rốt cuộc anh có biết hay không hả?” Tô Du đưa chân ra muốn đạp anh.
“…” Lúc này tất nhiên là không thể chịu thua rồi, Tống Đông Chinh nắm lấy đôi chân của cô và cúi đầu ngoạm cô lại, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ: “Biết!”
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng thì Tô Du đã thức dậy rồi, chủ yếu là bên cạnh có thêm một người, vả lại còn là người rất nóng.
Cô khó chịu nghiêng người về phía sau bên cạnh, sau đó cảm thấy đau nhức khắp cả người.
Tống Đông Chinh cảm thấy động tĩnh ở bên cạnh bèn chầm chậm mở mắt ra, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Du, anh vẫn còn rất ngơ ngác, sau đó thích thú ôm chầm lấy cô, anh không có ý gì khác, chỉ là muốn ôm lấy vợ mình thôi, nào ngờ Tô Du nhìn xuống phía dưới, anh cũng đã nhìn thấy, cả người bỗng chốc cảm thấy hơi không ổn.
“Anh không phải cố ý đâu.” Anh thật sự không nghĩ đến chuyện đó…mặc dù có chút ham muốn nhưng anh là con người rất biết điểm dừng.
“Ừ, em tin anh.” Tô Du bình tĩnh nói, sau đó ngồi dậy khỏi giường: “Đứng dậy mặc quần áo đi ăn cơm nào.”
Tin anh mới lạ đấy, kể từ tối qua Tô Du đã nhìn rõ rồi, bất cứ lời gì đàn ông nói trên giường đều không đáng tin.
Khi hai người sửa soạn xong xuôi ra đánh răng thì mẹ Tống đang bưng một nồi cháo ra bên ngoài: “Thức dậy rồi sao, sớm thật đấy, nhanh chóng đánh răng rồi ra ăn cơm sáng nào.”
“Vâng.” Tống Đông Chinh có chút ngượng ngùng ngăn cản Tô Du đi vào trong phòng tắm.
Đợi đến khi bước ra ngoài, cha mẹ Tống đã ngồi vào bàn ăn, trên khuôn mặt hai người đều rất hào hứng, rõ ràng là rất vui khi nhà mình vừa có thêm một người.
“Tô Du, sau này đây là nhà của con rồi, con muốn thế nào cũng được, đừng cảm thấy xa lạ, cuộc sống của con và Tiểu Đông cha mẹ cũng sẽ không can thiệp, muốn ở nhà ăn cơm cũng được, muốn ăn ở ngoài cũng không sao.”
Thân là chủ nhiệm của hội phụ nữ tỉnh, mẹ Tống đối với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã rất có kinh nghiệm, Tiểu Tô là đồng chí nữ có tính cách dịu dàng hiểu chuyện, người làm mẹ chồng như bà không thể ỷ mình có tính cách mạnh mẽ thì đi ức hiếp con dâu.
Phải thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.
“Cảm ơn mẹ.” Tô Du an ủi nói.
Nghe thấy Tô Du gọi một tiếng mẹ, trên khuôn mặt mẹ Tống lại cười rạng rỡ, bà đã có con dâu rồi.
Cha Tống ngồi bên cạnh ho khan vài tiếng.
Tô Du quan tâm nói: “Cha, cổ họng cha không khỏe sao? Con đi rót trà cho cha.”
Cha Tống bỗng chốc cười rạng rỡ: “Không cần không cần, cha ăn cháo là được rồi.”
“Cha, không phải con nói cha nhưng cha hãy uống ít rượu chút đi, như thế sẽ tốt cho cổ họng hơn.” Tống Đông Chinh nói.
“Thằng nhãi ranh, có ai giống con nói cha mình như thế không, cha…” Cha Tống tức đến mức đi tìm cây gậy chống, sau khi tìm được lại đặt xuống, thôi đi, cũng là người đã kết hôn rồi, phải nể mặt nó một chút.