Ông nói: “Ngày mai Đông Chinh phải quay về huyện Kim Hà rồi, Tô Du, con đừng cảm thấy không quen, sau này con cứ sống với cha mẹ, cha mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, Đông Chinh có ở nhà hay không cũng thế thôi.”
Trái tim Tống Đông Chinh bỗng chốc cảm thấy như bị đâm một nhát dao.
Tô Du và mẹ Tống ngồi bên cạnh nhìn hai người họ tranh luận cũng phải lén lén bật cười.
Tô Du cảm thấy cuộc sống trong nhà này tốt hơn suy nghĩ của cô rất nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, cha mẹ Tống đều đi ra ngoài, Tống Đông Chinh kéo Tô Du quay về phòng tiếp tục thủ thỉ, trước kia cứ cảm thấy không tiện, bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rồi.
“Nào nào nào, anh giao hết tài sản của anh này.” Tống Đông Chinh vội vàng lấy hết ngân khố của mình đưa cho Tô Du.
Khi Tống Đông Chinh lên đại học có phụ cấp, vừa tốt nghiệp đã làm thư ký cho bí thư Khâu với mức lương cao, sau này làm Huyện trưởng bận rộn công việc suốt ngày nên không có cơ hội xài tiền nhiều. Trong ngân khố cũng có kha khá tiền, khi kết hôn mua đồ đạc cũng tiêu tốn không ít nhưng cũng còn dư lại khoảng hai trăm đồng, cộng thêm một ít phiếu chứng, tất cả đều đặt hết vào trong hộp đưa cả cho Tô Du: “Sau này em hãy quản lý tiền, anh phát lương sẽ trực tiếp đưa cho em.”
Tô Du quay người lấy tiền trong cái túi của mình ra, đây là số tiền lương khi xưa của cô còn sót lại, còn có số tiền lúc bán công việc, sau này có tiêu chút ít, còn mua xe đạo lúc kết hôn, cộng thêm số tiền đưa cho Tiểu Chí trả nợ cũng còn dư lại khoảng một trăm đồng, tất cả đều đặt trong cái hộp này, sau đó đóng cái hộp lại: “Tiền em để trong ngăn tủ, sau này muốn lấy tiền tiêu chúng ta hãy ghi chép vào trong sổ đề biết được rốt cuộc đã tiêu tiền đi đâu để trong lòng có chút tính toán.” Cô lại lấy hai tờ giấy chứng nhận kết hôn có hình dạng giấy khen ra và đặt xuống phía dưới cái hộp: “Tất cả đều đề ở đây cả.”
Tống Đông Chinh kinh ngạc hỏi: “Em, em không phải muốn giữ cả sao?”
Tô Du cười nói: “Giữ cái gì chứ, em mới không có nhiều thời gian rảnh rỗi để quản lý những chuyện lặt vặt này đấy, chúng ta cùng nhau quản.”
“Chẳng phải em muốn làm chủ gia đình sao?” Đối với điều này, Tống Đông Chinh không có chút ý kiến gì cả.
“Nhà chúng ta không có chủ gia đình, em nghĩ kỹ rồi, hai chúng ta sống với nhau phải bình đẳng giúp đỡ nhau, hợp thì ở không hợp thì tan, nếu như sau này anh thay đổi thì bất quá sẽ…”
“Không tan không tan, anh sẽ để em quản lý!” Tống Đông Chinh trở nên nôn nóng: “Anh tình nguyện để em làm chủ gia đình.”
Tô Du cười nói: “Gấp gáp cái gì chứ, ai nói sẽ tan đâu, chỉ cần anh và em cứ như thế thì cả đời này chúng ta cũng sẽ không tan đâu, đồng chí Đông Chinh, em không ép anh đối xử tốt với em, em muốn anh phải cam tâm tình nguyện đối xử tốt với em, con đường sau này còn rất dài, chúng ta phải trải qua rất nhiều chuyện, thôi thì hai chúng ta hãy tự do phát huy đi xem cuộc sống sau này sẽ thế nào.”
Tống Đông Chinh kích động vồ đến ôm chầm lấy cô và đè cô xuống giường hôn tới tấp: “Nói chung cả đời này anh dựa cả vào em đấy, anh chắc chắn sẽ không thay đổi, anh nói sẽ để em quản cả đời thì chính là cả đời.”
Ngày hôm sau Tống Đông Chinh đã rời khỏi Thành phố Giang Đông để tiếp tục với công việc. Thân là một Huyện trưởng, lần này vì chuyện kết hôn đã làm hao tốn thời gian rất nhiều rồi, vì vậy cho dù rất không nỡ nhưng vẫn cắn răng rời khỏi.
Lúc quay về nhà ngoại, Tô Du một mình đi về, cô không để ý những thứ này nhưng mẹ Tống cứ cảm thấy đã thiệt thòi cho cô nên đã chuẩn bị sẵn một ít quà để Tô Du mang về nhà ngoại, gặp mặt người nhà.
Tô Du cũng có ý định này, dù sao đồng chí Tiểu Chí cũng đang ở nhà.
Tô Du vừa về đến nhà thì cả gia đình nhà lão Tô đều hết sức vui mừng, chị cả quay về nhà thật rồi.
Tô Du trở về nhà nhận được sự đón tiếp đặc biệt của mọi người trong gia đình. Trà nước chủ động dâng đến tận tay, chẳng cần bận bịu chuyện gì, mọi người đều nhấc ghế ngồi vây lại xung quanh, mẹ Lưu đặc biệt hỏi Tô Du muốn ăn gì uống gì, để bà ta đi chuẩn bị. Nếu đi muộn thì sẽ không mua được thịt ở hợp tác xã.
“Ăn sủi cảo.” Tô Du nói.
Hôm nay trời nóng, cô cũng không có hứng ăn.
Cả nhà ngồi vây quanh cô, trong mắt cũng lộ vẻ tò mò.
Tô Tiểu Chí nói: “Chị, chị đến nhà anh Tống thế nào rồi, anh ấy có ức hiếp chị không? Nếu sống không thoải mái thì chị về nhà đi."
“Ổn cả ổn cả.” Tô Du xua tay, cảm thấy người nhà mình đúng là lo vớ vẩn. Đương nhiên, họ cũng có lòng tốt, không thể đả kích sự tích cực của bọn họ được. Lỡ như hình thành thói quen thì không tốt.