"Đồng chí Đông Chinh quay về làm việc, làm cán bộ vì nhân dân, đương nhiên phải nghiêm túc làm việc cho nhân dân rồi. Cho nên hôm nay không thể trở về. Hôm nay chị về chủ yếu là muốn xem thử nhà mình thế nào rồi, đừng để lúc chị không ở nhà thì rối tung lên hết." Nói đến về sau, giọng nói của cô bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Cơ thể những người kia đều bất giác co rụt lại.
Tô Đại Chí nói: “Chị, vẫn như vậy thôi."
Tô Du gật đầu: “Vậy thì tốt, các em đấy, đừng tưởng chị gả đi rồi thì sau này không về nữa. Sau này chị sẽ dành một nửa thời gian cho cả hai bên. Ai bảo các người không để chị yên tâm được chứ, chị vẫn phải quản lý cái nhà này."
Lời này khiến Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí cảm động chết đi được. Chị cả vẫn luôn nhớ đến bọn họ, gả đi rồi cũng lo lắng cho bọn họ. Đúng là vừa làm cha còn kiêm luôn làm mẹ.
Sau này bọn họ nhất định phải có tiền đồ, chăm sóc chị cả cho thật tốt.
Mẹ Lưu làm sủi cảo rất nhanh, mới hơn một tiếng mà đã gói xong rồi. Đến giờ cơm thì cho thẳng vào trong nồi hấp lớn. Đầu tiên, múc cho Tô Du một bát đầy, sau đó là Tô Tiểu Chí… còn con rể Tô Đại Chí đương nhiên là để lại sau cùng rồi.
Tô Du cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, bảo Tô Tiểu Chí ăn nhiều một chút. Cậu cảm động đến nước mắt dâng trào: “Chị ăn nhiều chút, em ở trong quân đội ăn uống rất đầy đủ. Chị xem em đều khỏe mạnh thế này. Hơn nữa lúc ở bệnh viện cũng ăn rất tốt. Chị yên tâm đi."
"Bảo em ăn thì em cứ ăn, chị ở nhà ăn uống thuận tiện, em thì ở bên ngoài rất khó khăn."
Tô Tiểu Chí cảm thấy sống mũi cay cay, cúi đầu xuống ăn sủi cảo.
Sau khi ăn xong, Tô Du lại hỏi cậu khi nào về đội.
"Em chỉ định ở nhà một tuần thì phải quay về rồi. Vết thương trên người em bây giờ cũng đã lành hẳn, em cảm thấy mình có thể vác súng được rồi." Thật ra thì vẫn chưa khỏi, nhưng mà Tô Tiểu Chí cảm thấy mình năng động không thể ở nhà mãi được. Nếu không phải lần này chị cả kết hôn, bây giờ có lẽ cậu cũng đã cầu xin đại đội trưởng cho cậu ra trận rồi. Không thể để các anh em liều mạng đi trước, còn bản thân thì trú ở trong nhà sống an nhàn.
Tô Du cũng không bảo cậu ở nhà thêm một thời gian, thân làm quân nhân, có những chuyện không thể trốn tránh. Vinh dự và nguy hiểm đều đồng thời tồn tại.
"Ra bên ngoài thì không cần phải lo lắng chuyện trong nhà, cũng đừng quá nhớ đến bọn chị. Ra chiến trận phải chuyên tâm đánh kẻ thù. Nếu không cẩn thận bị quân địch đánh… dù sao chỉ cần sống sót là được."
"Chị, em chắc chắn sẽ không để quân địch đánh đâu. Trong mắt em, kẻ địch chỉ là con hổ giấy. Lần trước là do em bất cẩn, nhất định không có lần sau."
Tô Du nghe vậy liền gõ lên đầu cậu: “Lơ là thì sẽ chịu thiệt thòi. Hứa với chị, sau khi chiến tranh kết thúc, nhất định phải sống sót trở về."
Tô Tiểu Chí trịnh trọng gật đầu: “Chị, em hứa với chị.” Chị tốt với cậu, cậu phải nghe lời chị, không để chị buồn.
Ở bên nhà họ Tô đến chiều, Tô Du mới quay về nhà họ Tống, còn mang một ít sủi cảo về cho cha Tống và mẹ Tống nữa.
Mẹ Tống còn đang chuẩn bị nấu nướng, nhìn thấy Tô Du mang đồ ăn về, liền nói: “Con về là được rồi, còn mang mấy thứ này nữa. Để lại cho em trai em gái con ăn."
“Là bọn họ bắt con mang về.” Tô Du mỉm cười nói: “Đúng lúc tối nay không cần phải nấu cơm, ăn sủi cảo. Cha vẫn có thể uống được nửa cốc nhỏ.”
Cha Tống nghe vậy thì cảm thấy rất vui mừng.
Mẹ Tống cũng không nói gì, cầm lấy sủi cảo đi vào trong phòng nấu lại. Thầm nghĩ lần sau Tô Du về đó, bảo Tô Du mang thêm một ít đồ ăn về là được rồi.
Tô Du rửa mặt rồi đi vào bếp phụ giúp: “Mẹ, để con làm cho.”
“Không cần không cần, con đi nghỉ ngơi một lát đi.” Mẹ Tống đẩy cô ra khỏi nhà bếp: “Tay chân của mẹ vẫn còn linh hoạt mà, không cần con phải nấu.”
Tô Du nói: “Thế con đi dọn bàn.”
Cũng không cần phải dọn gì, lấy đại miếng vải lau vài cái là sạch rồi. Cô lại vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó thì trò chuyện cùng với cha Tống.
Đợi sủi cảo được bưng lên bàn, Tô Du cũng chẳng ăn bao nhiêu, cô ăn ở nhà mẹ cũng kha khá rồi nên không thấy đói.
Mẹ Tống quan tâm đến chuyện bên nhà họ Tô. Tô Du nói: “Những người khác đều khỏe, chỉ là em trai con bị thương, mấy người đó không biết chăm sóc, thật sự khiến người ta lo lắng mà. Còn có em gái của con, chỉ còn một năm nữa là sắp tốt nghiệp rồi, nó muốn tranh thủ thi tốt một chút làm sinh viên ưu tú để được phân vào một đơn vị tốt. Muốn để con dạy kèm cho nó. Rất là nhiều chuyện. Con vừa mới đi lấy chồng, mà bọn họ đã không thích ứng được, hoảng loạn cả lên, con thấy con cần phải tốn thêm ít thời gian để bọn họ thích nghi một chút.”