Tô Tiểu Chí vội gọi lại: "Ê, y tá Lâm."
Y tá Lâm đỏ mặt dừng lại: "Có chuyện gì?" Biết sai mà sửa, có thể tha thứ được.
"Khi nào tôi mới khỏi hẳn, các người phải viết cho tôi giấy chứng minh chứ, tôi muốn lên tiền tuyến."
"…"
Bởi vì Tô Tiểu Chí cứ luôn muốn trở về chiến trường, nên bác sĩ chữa trị chính lại đến kiểm tra vết thương cho cậu, sau đó hứa với cậu, chỉ cần sau này ngày nào cậu cũng phải đến bệnh viện thì có thể đảm bảo một tuần sau cậu sẽ được trở về tiền tuyến.
Có được lời hứa xác thực này, Tô Tiểu Chí vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Khi Tô Tiểu Chí còn đang hướng về tiền tuyến thì tình hình bên tiền tuyến càng lúc càng nghiêm trọng.
Kẻ địch hung hăng xây dựng rất nhiều cứ điểm, phe mình cũng đã bày sẵn trận địa chờ quân địch, bắt đầu điều động thêm nhiều người tiến ra tiền tuyến.
Thành phố Giang Đông.
Nhờ sự nhắc nhở của bí thư Khâu, bí thư Lương cũng đang nghĩ cách quan tâm đến tin tức ở tiền tuyến. Tuy bây giờ quốc gia vẫn chưa có chủ trương đánh giặc, nhưng ông ta cảm thấy vẫn có xác suất nhất định.
Nếu như đánh giặc thì phải tạm thời gác lại chuyện công trình thủy lợi, đổi thành tu sửa đường xá, đối với tỉnh lỵ mà nói là rất chính xác. Nếu không đánh, tu sửa đường cũng có thể đảm bảo sự phát triển của tỉnh, còn công trình thủy lợi đợi năm sau vẫn có thể bắt đầu tu sửa được. Mặc kệ là đánh hay không đánh, tạm thời phải gác bỏ dự án công trình thủy lợi, đối với ông ta mà nói là lợi nhiều hơn hại. Sau khi nghiệm chứng, ông ta quyết định nghe theo kiến nghị của bí thư Khâu, lùi một bước, tạm thời hoãn kế hoạch công trình thủy lợi lại, phê duyệt dự án xây dựng đường xá.
Giữa tháng tám, lại tổ chức hội nghị thường ủy, bí thư Lương đề xuất xây dựng đường xá. Chủ yếu là tu sửa những con đường từ huyện thông đến thành phố, thành phố thông đến tỉnh lỵ.
Bởi vì bí thư Lương chủ động nhường bộ, bên phía tỉnh trưởng Cố cũng không tiện ngăn cản dự án của bí thư Lương hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa chuyện sửa đường quả thật cũng nằm trong kế hoạch, chỉ là bây giờ thay đổi tuyến đường sửa chữa thôi.
Thế là đề nghị tu sửa đường xá gần như đều được bỏ phiếu thông qua.
Sau khi hội nghị kết thúc, bộ trưởng Hồ phụ trách giao thông lập tức tìm tỉnh trưởng Cố thương lượng chuyện này.
"Nếu làm theo đề nghị của bí thư Lương bọn họ thì mấy tuyến đường trước đây chúng ta nghĩ tới phải hoãn lại rồi…" Chủ yếu là ông ta đã quậy một trận ra mặt với phía lão Khâu rồi, bây giờ để bên đó được lợi, trong lòng cảm thấy không vui lắm.
Hơn nữa mấy tuyến đường trước đây là do ông ta quy hoạch, nếu thành công thì chính là thành quả của ông ta. Bây giờ như thế này, lợi ích đều thuộc về phía lão Khâu bọn họ rồi.
Lão Khâu phụ trách thành phố tỉnh lỵ, mọi đường lớn đều phải thông qua chỗ ông, ông là người có được lợi ích nhất!
Tỉnh trưởng Cố cau mày: "Chuyện này không cần gấp, tạm thời mở rộng nhà máy thép và bãi than trước, những thứ khác cứ hoãn lại đã.
Ông ta và bí thư Lương vẫn chưa đi tới mức anh chết tôi sống, đôi khi nó đồng nghĩa với phải thỏa hiệp. Lần này bí thư Lương đã chủ động thỏa hiệp, đương nhiên ông ta cũng phải có qua có lại thỏa hiệp một lần chứ.
Ở vị trí của bọn họ, có một số thỏa hiệp là cần thiết.
Tuy đã quyết định chuyện tu sửa đường xá. Nhưng vì tỉnh trưởng Cố muốn mở rộng xây dựng nhà máy thép và bãi than, phải tốn một lượng lớn chi phí nên đến lượt bên này sửa đường thì chẳng còn bao nhiêu chi phí nữa.
Cho nên bí thư Lương và bí thư Khâu cùng thương lượng, trước là tu sửa mấy con đường chủ chốt dẫn đến tỉnh thành, sau đó các khu vực địa phương và thành phố sẽ tự bỏ một phần chi phí ra sửa dần dần.
Bí thư Khâu là lãnh đạo của thành phố Giang Đông, phụ trách toàn bộ các vấn đề xây dựng đường xá trong thành phố, Tô Du cũng vì thế mà bắt đầu bận rộn. Có khi làm việc đến một miếng cơm cũng chưa được ăn, trông có vẻ gầy đi rất nhiều.
Cuối tuần không dễ gì mới được nghỉ ngơi nửa ngày, mẹ Tống thấy gương mặt cô hốc hác đi, cảm thấy đau lòng: "Tô Du, bên con vẫn chưa xong việc à?"
"Còn lâu lắm mẹ, bây giờ ngày nào bí thư Khâu cũng phải đi khắp nơi thị sát công trình, còn phải lo lắng một số thành phần trong huyện không phối hợp, con cũng phải lưu ý những tình huống khẩn cấp xảy ra, kịp thời phản ứng với bí thư Khâu. Dự là một năm nửa năm cũng không thể rảnh rỗi được."
Tuy Tô Du nói như thế, trong lòng lại cảm thấy rất vui. Dường như bản thân đã tìm lại được cảm giác lăn xả đấu tranh khi xưa rồi.
So với rảnh rang ở nhà, cô càng thích cảm giác thỏa mãn tìm được trong công việc này hơn.
"Cha mẹ, hai người đừng lo cho con. Đây đối với con mà nói chính là cơ hội. Đợi con làm tốt chuyện này rồi, người khác cũng không thể bàn tán về nhà chúng ta và bí thư Khâu nữa."