"Haizz, cứ để người ta nói đi, nhà chúng ta có gì phải sợ." Mẹ Tống thở dài. Bà cảm thấy nhà này của mình mới thật sự là người một nhà, bà và cha Tống ngày xưa cũng một lòng một dạ cống hiến nửa đời của mình vì sự nghiệp cách mạng, bây giờ già rồi, con trai con dâu lại bắt đầu nối tiếp chí hướng.
Cha Tống thì lại thấy rất vui mừng, cảm thấy có người nối nghiệp. Trước đây cứ nghĩ con trai không hiểu chuyện, bây giờ nó tiến bộ rồi, con dâu cũng biết cầu tiến, ông thấy rất là nở mày nở mặt.
"Tiểu Tô, làm việc cho tốt, đừng lo trong nhà. Cha và mẹ con đều ủng hộ con."
"Cảm ơn cha mẹ!"
Tô Du vui mừng húp một bát canh, sau khi giành giúp mẹ Tống thu dọn bát đũa thì vội vàng đến phòng làm việc, lo lắng bên dưới sẽ xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào phải gọi điện thoại đến
Quả nhiên, chiều nay có người gọi điện đến.
Người gọi đến chính là đồng chí Tống Đông Chinh.
Thấy Tô Du nghe máy, Tống Đông Chinh liền phấn khởi, sau đó lại làm bộ làm tịch: "Thư ký Tô, tình hình nông trại của chúng ta, anh cần báo cáo với lãnh đạo."
Tô Du vừa xem qua những vấn đề của mấy huyện được ghi chép trong quyển sổ, vừa nói: "Bí thư Khâu đi ra ngoài thị sát rồi."
Nghe giọng của Tô Du, trong lòng của Tống Đông Chinh lại bắt đầu ngứa ngáy, yết hầu có hơi khô khốc, anh ho một tiếng: "Ồ, vậy báo cáo với thư ký Tô cũng được, nông trại của chúng ta bây giờ đã có quy mô nhất định rồi, không biết thành phố khi nào mới phái một lãnh đạo xuống đây thị sát chỉ đạo, như thế trong lòng chúng tôi cũng cảm thấy tin tưởng hơn."
Tô Du nói: "Được, đợi bí thư Khâu trở về, em sẽ báo cáo lại với ông ấy. Đến lúc đó mới quyết định."
Tống Đông Chinh không nhịn nổi nữa rồi: "Hay là… thư ký Tô qua đây thị sát đi? Chúng tôi rất tin tưởng năng lực làm việc của em."
Khóe miệng của Tô Du giật giật: "Cái này cũng phải hỏi ý lãnh đạo."
"Thư ký Tô… anh cảm thấy bí thư Khâu dường như rất bận, anh vẫn phải về một chuyến, hay là cuối tuần anh về báo cáo công việc? Không biết bí thư Khâu và thư ký Tô có ở thành phố không."
Tô Du cong môi, nhàn nhạt nói: "Có."
"Vậy quyết định thế đi, cuối tuần anh về báo cáo công việc!" Tống Đông Chinh kích động nói.
Tô Du vừa cúp máy không bao lâu, bí thư Khâu cũng trở về văn phòng. Sắc mặt ông dường như khá mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hưng phấn.
Thân là một cán bộ nhân dân, có thể làm một số việc thiết thực, cũng khiến ông hài lòng rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi hoàn thành được công trình này, mang lại rất nhiều lợi ích cho lão bá tánh, ông liền cảm thấy có động lực ngay.
"Tiểu Tô, trong huyện có phản ứng gì không."
Tô Du cầm quyển sổ tay lên nói: "Có." Sau đó theo thứ tự ưu tiên, đem tình hình trong huyện báo cáo lại cho bí thư Khâu. Ngay cả cuộc điện thoại vừa rồi của Tống Đông Chinh cũng nói với ông một tiếng.
Bí thư Khâu nói: "Việc tu sửa đường xá gặp chút khó khăn, mọi người cần phải khắc phục. Tiền không đủ, thì sửa hẹp một chút, nhưng vẫn phải sửa. Không thể vì chút khó khăn thì đứng nhìn mà không chịu làm gì cả."
Tô Du liền ghi lại câu này.
Cô cảm thấy bí thư Khâu đúng thật là một cán bộ tốt làm việc thiết thực. Là một lãnh đạo nghiêm túc.
Đi theo vị lãnh đạo này, cô cũng học được không ít.
Bí thư Khâu nói xong chuyện sửa đường thì lại nhớ tới chuyện của Tống Đông Chinh mà Tô Du mới nói khi nãy: "Tôi ủng hộ nông trại mà Tiểu Tống làm. Nên đi xem thử, chỉ là bây giờ tôi không có thời gian, như vầy đi, Tiểu Tô, cô thay tôi qua đó, đi cùng với các đồng chí bên bộ phận nông nghiệp đi."
Bí thư Khâu cảm thấy, ông đúng là một lãnh đạo tốt biết nghĩ cho cấp dưới, nếu Tiểu Tống không làm ra được thành tích gì, ông nhất định phải đánh anh một trận.
Trong nông trại ở huyện Kim Hà, Tống Đông Chinh hắt hơi một cái. Nhìn gà dê chạy quanh khắp núi, cảm thấy rất là hài lòng.
Đợi những ngày tháng sau này tốt lên, một ngày ba bữa anh đều sẽ cho đồng chí Tiểu Tô ăn trứng gà, ăn trứng gà xong thì ăn thịt gà, ăn đến ngán thì đổi thành thịt dê.
Bởi vì sự sắp xếp của bí thư Khâu, không đợi cuối tuần Tống Đông Chinh quay về báo cáo công việc thì Tô Du và phía cục trưởng bên cục nông nghiệp đã cùng nhau đến huyện Kim Hà để thị sát.
Bởi vì công việc nên vẫn còn dịp may được ngồi lên xe chuyên dụng, cho nên thời gian xuống huyện cũng được rút ngắn đi rất nhiều. Tô Du cảm thấy khoảng cách này nếu là ở thời buổi giao thông phát triển trong tương lai, thì cô và đồng chí Đông Chinh không cần phải hai người ở hai nơi rồi.
Cho nên nói yêu xa cũng là do thời buổi giao thông không phát triển thôi.
Khi hai người đến huyện Kim Hà thì được Tống Đông Chinh và bí thư Lâm ra đón tiếp.
Bí thư Lâm vừa nhìn thấy Tô Du thì ngay lập tức đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì.