Ông ta cảm thấy từ bỏ tranh giành với Tống Đông Chinh quả là lựa chọn chính xác, nếu không thì bây giờ hai con người này đã hùa nhau ức hiếp ông ta rồi.
Tuy đã nghĩ thông điểm này bí thư Lâm vẫn có chút hụt hẫng. Đến lúc mấy người Tống Đông Chinh xuất phát đến trang trại rồi ông ta sẽ không đi theo.
Trên xe, Tống Đông Chinh tỏ vẻ nghiêm túc làm việc, giới thiệu cho Tô Du và đồng chí ở cục nông nghiệp về tình hình của trang trại hiện nay đang nuôi dê và gà, cũng bắt đầu nuôi được mấy con heo con, tạm thời bây giờ đang trong giai đoạn thử nghiệm để tránh tình trạng không kinh nghiệm nuôi quy mô lớn sẽ tạo thành tổn thất đáng kể.
Tống Đông Chinh và Tô Du ngồi cùng nhau, nhân lúc mọi người đang nghiêm túc lắng nghe, tay anh liền lén lút đặt ở trên ghế, điềm nhiên như không mà kề sát vào ngón tay út của Tô Du.
Cuối cùng cũng chạm được rồi.
Trong lòng Tống Đông Chinh cảm thấy có chút hài lòng.
Khóe miệng Tô Du khẽ nhếch lên, sau đó làm như không xảy ra chuyện gì tiếp tục chăm chú lắng nghe.
Không lâu sau, xe đã đến bộ phận sản xuất, nhưng vì trước mắt đường trên núi vẫn chưa có sửa cho nên phải xuống đây đi bộ lên núi.
Sau khi xuống xe, Tống Đông Chinh dẫn bọn họ lên núi, mặc dù bây giờ đã có đường, nhưng nhìn thấy Tô Du đi vào trong núi, trong lòng Tống Đông Chinh vẫn có chút đau lòng. Nếu như ở đây không có người, anh còn có thể cõng người ta đi một đoạn. Suy cho cùng bây giờ anh không còn giống như trước đây nữa, thường xuyên chạy tới đây, nên thể trạng cũng tốt hơn trước nhiều, cõng Tô Du đi chắc chắn không thành vấn đề.
Sao lúc này Tống Đông Chinh lại cảm thấy mấy người kia chướng mắt như thế chứ.
Phó cục trưởng cục nông nghiệp nhìn Tống Đông Chinh: “Huyện trưởng Tống, sao thế?”
“Không có gì, chỉ là đang lo các người đi đường không quen thôi.”
Phó cục trưởng mỉm cười nói: “Không sao, chúng tôi thường đi khắp nói khảo sát, đường nào cũng đi được hết.” Đương nhiên, mọi người đều là người tinh ý, ông ta vẫn nhận ra được ánh mắt ghét bỏ đó của huyện trưởng Tống. Ông ta nhìn Tô Du: “Nhưng mà, thư ký Tô chắc là lần đầu tiên tới đây, chắc chắn không quen. Nếu có người giúp thì tốt rồi.”
Tống Đông Chinh nheo mắt: “Phải, thư ký Tô, anh cõng em nhé.”
Tô Du: “Không cần.” Lên núi mà còn cần người cõng, mặt mũi của cô biết để ở đâu chứ.
“Thế anh dìu em đi.” Tống Đông Chinh chạy lại dìu lấy cánh tay của cô, “Các người vì sự phát triển của huyện Kim Hà mà bỏ ra nhiều như thế, những lúc như thế này không cần phải khách sáo đâu.”
Những người khác đều mỉm cười.
Tô Du cũng mặc kệ theo anh, dù sao cũng đều biết hai người bọn họ là một đôi mà.
Khó khăn lắm mới đi được đến lưng núi, mọi người liền nhìn thấy hàng rào bị vây lại. Những người bên trong nhìn thấy Tống Đông Chinh đưa người về thì lập tức chạy tới mở cửa.
“Huyện trưởng Tống.”
Tống Đông Chinh nói: “Các lãnh đạo trong thành phố đến đây thị sát công việc trang trại chúng ta. Mọi người đi làm việc của mình đi, thời bình giống như thế này thì tốt.”
“Ồ, được được.” Những người trong trang trại đều nhanh chóng đi cho gà ăn.
Sau khi Tô Du tiến vào trang trại thì cảm thấy nơi này hoạt động rất tốt, hơn nữa quy hoạch bên trong cũng rất rõ ràng, có khu chăn nuôi, khu nuôi thả, còn có khu chuyên nuôi trồng thức ăn gia súc. Hơn nữa gà và dê cũng dùng hàng rào gỗ ngăn cách.
Một trang trại tự nhiên rộng lớn, chẳng khác gì thế ngoại đào viên.
Không chỉ Tô Du cảm thấy tốt, mà đồng chí bên cục nông nghiệp sau khi nhìn thấy cũng sáng mắt lên.
Khi nãy còn tưởng đến xem cái trang trại nhỏ bé này chỉ là một kiểu trang trại tồi tàn, bây giờ nhìn quy mô và quy hoạch như thế này, đúng phát phát huy hết lợi thế địa lý ở đây.
Tống Đông Chinh vừa dẫn hai người đi tham quan, vừa nói: “Sau khi nuôi lớn giống gia cầm gia súc này, tôi dự định sẽ dùng để thu ngoại tệ. Dẫu sao là đồ trên núi nuôi có ưu thế rất lớn. Việc chăn nuôi lần này diễn ra thuận lợi thì năm sau có thể tiến hành được rồi. Đây đều là thu nhập thuộc về các đồng chí nông dân, chỉ cần mỗi đội sản xuất đều có một trang trại, hoặc là công xã có trang trại như thế thì tương lai sau này sẽ có ích rất lớn đối với các đồng chí nông dân.”
Phó cục trưởng mỉm cười nói: “Đồng chí Đông Chinh, các nghĩ của cậu rất sâu xa, về phương diện ngoại hối tôi không hiểu lắm, nhưng kiểu mẫu này quả thật rất đáng để học tập theo, sau khi trở về tôi sẽ thương thảo lại cách thức ủng hộ huyện Kim Hà với các lãnh đạo trong cục.”
Tống Đông Chinh mỉm cười nói: “Thế thì tôi phải thay mặt huyện Kim Hà chúng tôi cảm ơn các đồng chí cục nông nghiệp rồi.”
Hai người đi vòng vòng một hồi, nhìn thấy ba người đang thu gom phân trong đống cỏ.
“Số phân này, chúng tôi sẽ đưa đến nhà máy sản xuất phân bón, để sau khi các đồng chí nhà máy phân bón xử lý xong, chúng tôi mới vận chuyển về sử dụng lại cho nông nghiệp.”
“Được đấy, đồng chí Đông Chinh, cách thức này của các người rất đáng học hỏi, tôi rất trông chờ được nhìn thấy thành quả của các người.”
Phó cục trưởng vui mừng nói.