Thời đại chiến tranh là thời đại dễ sản sinh ra cán bộ trẻ tuổi nhất, mặc dù Giang Hồ mới chừng hai mươi, thế nhưng thời gian tham gia bộ đội sớm, lần chiến tranh này có quân công không nhỏ, cho nên mặc dù về mặt tuổi tác bị người ta lên án, nhưng được các trưởng bối khác đề bạt, những thứ này cũng không tính là gì cả. Cho nên đặc cách thăng chức thành Phó đoàn trưởng, hơn nữa còn ở lại bên Tây Nam.
Đương nhiên, sau khi thăng chức, trong thời gian ngắn sẽ không được thăng chức nữa. Tuổi tác của anh ta thực sự quá trẻ, muốn cấp bậc cao hơn nữa thì cần phải có sự từng trải nhất định, thực lực của anh ta vẫn chưa đủ, còn kém xa lắm.
"Trước khi nghỉ phép, anh đã tìm lãnh đạo để nói rồi, hy vọng anh có thể ở lại tây nam. Đồng chí Lý Bình, em có cách nghĩ gì không?"
"Em?" Lý Bình không nghĩ tới Giang Hồ sẽ hỏi ý nghĩ của cô, cô thì có cách gì được chứ, đương nhiên là đồng ý rồi, cô cũng hiểu được quân nhân nên đợi ở nơi cần mình mình hơn.
"Em thấy ở Tây Nam cũng rất tốt. Bên kia vừa đánh giặc xong, nhất định là càng cần người hơn nữa."
Giang Hồ căng thẳng nói, "Vậy sau này. . . Anh nói là nếu như sau này chúng ta ở bên nhau rồi, em đồng ý đi Tây Nam với anh không?"
Mặt Lý Bình nóng hổi, căng thẳng cuộn ngón tay, "Chuyện này phải xem sự phân công của tổ chức rồi."
Lúc này Giang Hồ mới nhớ ra chuyện này, "Đúng rồi, em cũng muốn nhập ngũ mà. Sau này còn phải xem phân công bộ đội. Vậy em có cảm thấy cách xa nhau là không tốt không. . . Thật ra anh cảm thấy cho dù không ở bên nhau thì sau này nhất định cũng sẽ có cơ hội ở chung với nhau thôi. Dù sao chúng ta làm quân nhân, sẽ phải điều động rất nhiều lần. Em cảm thấy thế nào."
". . ." Lý Bình gật đầu.
Giang Hồ thấy cô lặng lẽ gật đầu, mừng rỡ đưa tay ra vòng qua lưng cô, len lén xoa xoa lòng bàn tay mồ hôi.
Hai người im lặng một lúc, Lý Bình mới đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, "Được rồi, cha em nói muốn gặp anh."
Giang Hồ: ". . . ! ! !"
. . .
Buổi trưa đương nhiên mỗi người phải quay về nhà mình ăn cơm đoàn viên rồi.
Nhà lão Tống bên này đã bắt đầu bưng cơm nước lên bàn rồi, bởi vì năm nay có đồng chí Đông Chinh đóng góp, trong nhà không thiếu thịt, mỗi loại thịt đều được nấu khác nhau, còn hầm một nồi canh thịt dê, thơm đến nỗi cha Tống phải nuốt nước miếng.
Chờ Giang Hồ trở về rồi, cả nhà vui vẻ ăn cơm.
Cha Tống nghe Giang Hồ nói đã hẹn mùng hai đi gặp người lớn, vui vẻ nói, "Được được được, chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi."
Giang Hồ khẩn trương nói, "Con phải làm những gì đây?" Tuy rằng chuyện gặp người lớn này sớm đã chuẩn bị kế hoạch xong hết rồi, anh ta cũng không kịp chờ đợi nữa, nhưng lúc chuyện tới ngay trước mắt rồi, anh ta cũng nhịn không được mà thấy sợ.
Tống Đông Chinh mang vẻ mặt của người từng trải an ủi anh ta, "Không có việc gì không có việc gì, không phải chỉ là gặp người lớn thôi sao, trước đây lúc anh tới nhà của chị dâu cậu, người gặp người thích đấy."
Tô Du cười ha ha, đây còn không phải là vì cô đứng đầu một nhà sao. Đương nhiên, ở trước mặt bạn nhỏ Tống Đông Chinh, cô chắc chắn sẽ không để anh mất mặt.
Cô an ủi Giang Hồ, "Không cần lo lắng, cha của Lý Bình là một người rất tốt, em chỉ cần biểu hiện giống như lúc ở bộ đội là được. Nói thế này đi, đừng coi ông ta là cha của Lý BÌnh, cứ xem ông ta như lãnh đạo của em là được. Cố hết sức đừng nói nhiều."
Giang Hồ nói, "Chỉ như vậy thôi sao?"
"Cứ như vậy đi, Lý Bình ít nói, có năng lực, cho nên cha cô ấy thích cô ấy nhất. Nếu như nói chuyện phiếm, cố gắng hết sức nói về lý tưởng, nói về hoài bão."
Mùng hai hôm nay, mẹ Tống bắt đầu thu dọn đồ đạc. Muốn sắp xếp hai phần, một phần là để tống Đông Chinh và Tô Du quay về nhà họ Tô bên này, một phần để Giang Hồ đi tới nhà họ Lý.
Mẹ Tống vẫn rất lo lắng cho Giang Hồ, "Có muốn chú dì đi cũng với cháu một chuyến không?"
"Dì, chuyện không khó khăn vậy đâu, cháu đoán là người ta chỉ muốn quan sát cháu thôi. Còn không tính là chính thức tới cửa nữa."
"Vậy được, tự cháu đi."
Chờ Giang Hồ ra ngoài rồi, Tống Đông Chinh và Tô Du cũng chuẩn bị đi. Tống Đông Chinh nghiêm túc nói, "Mẹ, là như vậy, con và Tô Du đã rất lâu rồi chưa về nhà mẹ đẻ, chúng con dự định ở bên đó một đêm, dù sao con cũng khó mới có dịp trở về, mấy ngày nữa lại phải đi rồi."
"Đi đi, nên để Tiểu Du về nhà mẹ đẻ ở." Mẹ Tống cười nói.
Tâm trạng của Tống Đông Chinh thả lỏng.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi.
Tô Du nhìn thần sắc trong mắt anh, biết ngay trong lòng anh đang nghĩ gì rồi nhưng mà lại làm như không biết.