Nhà họ Lý bên này, mới sáng sớm Lý Quốc Lương đã bảo Tiểu Ngô đi mua thịt về để tiếp đãi khách.
Mẹ Lý nói, "Hôm nay có ai tới đây hả?"
"Một người bạn của Bình Bình." Lý Quốc Lương cảm thấy mình còn chưa quan sát cho nên không thừa nhận đó là người yêu của con gái.
"Đồ ăn trong nhà còn đủ mà." Mẹ Lý nghĩ chỉ là một người bạn bình thường tới chơi mà thôi, cũng không cần phải chú trọng như vậy.
Lý Quốc Lương nói, "Là một chàng trai."
". . . Chàng trai?" Mẹ Lý kịp phản ứng, chàng trai tới chơi vào năm mới, đây là. . .Vậy là con gái tìm người yêu rồi?
"Chuyện này từ khi nào vậy, sao tôi lại không biết chứ. Bình Bình thật là, loại chuyện này cũng không nói với tôi một tiếng. Con cái nhà ai, tình hình thế nào, trong nhà làm gì?"
Mẹ Lý càng nói càng thấy nôn nóng, chuẩn bị đi gọi Lý Bình, kết quả Lý Bình đã đi ra cửa đón Giang Hồ.
"Đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện, cái gì cũng không nói với tôi."
Lý Quốc Lương lại không cảm thấy con gái mình sai ở đâu, ông ta là người đứng đầu trong nhà, Bình Bình đã nói cho ông ta biết rồi, không nói với mẹ mình thì cũng là vì có nguyên nhân.
"Đây chẳng phải là vì bình thường bà không quan tâm tới con hay sao. Được rồi, chuyện này bà cũng đừng nóng nảy. Sắp tới nhà rồi, nhìn có được hay không thì sẽ biết ngay thôi. Chủ yếu là nhìn người ta thế nào, tình huống trong nhà không quan trọng."
Mẹ Lý bởi vì chuyện này mà rất mất hứng, cảm thấy con gái không thèm để mắt đến mình. Bản thân làm một người mẹ, ngay cả việc con gái có người yêu cũng không biết, coi bà ta là cái gì chứ.
Hơn nữa, con gái sao có thể tự mình tìm người yêu, lẽ nào trước khi tìm, không nên thương lượng với bà ta một câu hay sao. Nhà bọn họ là gia đình như vậy, tìm người yêu thì càng phải chú ý hơn.
Rất nhanh, mấy đứa trẻ trong nhà đều biết Lý Bình muốn dẫn người yêu tới chơi.
Lý Quốc Lương nghiêm túc nói, "Đừng ồn ào, cha còn chưa từng gặp mặt đâu!"
Lý Ái Hồng thì lại rất vui vẻ, người yêu chị hai tự tìm thì có thể tìm được dạng người thế nào chứ?
Cả gia đình ngồi trong nhà chờ, Lý Ái Đảng cứ đi ra ngoài nhìn, rất nhanh đã thấy Lý Bình dắt theo một người thanh niên mặc bộ quân trang phẳng phiu đang đi tới. Sau đó vui vẻ trở lại báo tin, "Tới rồi, dáng người còn rất cao đấy."
Giang Hồ vừa vào cửa liền cảm nhận được ánh mắt của toàn bộ người nhà họ Lý. Vốn dĩ anh còn rất bình tĩnh, lúc này lại không nhịn được có chút khẩn trương. Cũng may suy cho cùng anh ta vẫn là người đã trải qua chiến tranh, nên vẫn rất bình tĩnh, ngoài mặt không biểu hiện ra ngoài chút nào. Lễ phép chào hỏi Lý Quốc Lương và mẹ Lý, "Chú, dì, năm mới vui vẻ."
Lý Quốc Lương liếc mắt quan sát, thấy ấn tượng ban đầu rất tốt.
Mẹ Lý lại nhìn nhiều hơn mấy lần, muốn tìm thấy vấn đề của người thanh niên này, nhưng mà còn chưa kịp tìm, Giang Hồ đã đưa quà tặng cho bà ta rồi. Mẹ Lý mím môi tiếp nhận quà tặng để sang bên cạnh.
Đợi tới lúc bà ta quay lại, Lý Quốc Lương đã trò chuyện với Giang Hồ rồi.
Lý Quốc Lương trò chuyện đương nhiên là những chuyện ở bộ đội của anh ta rồi. Sau khi biết sau này Giang Hồ sẽ ở lại tây nam, ông ta cũng rất hài lòng. Giang Hồ dựa theo Tô Du chỉ bảo, vẫn luôn nói tới lý tưởng và hoài bão của mình với Lý Quốc Lương.
Khiến Lý Quốc Lương nghe xong cũng âm thầm gật đầu.
Người trẻ tuổi, đặc biệt là quân nhân, phải có lý tưởng và hoài bão.
"Nói như vậy, anh với chị em quen biết nhau ở trên chiến trường sao? Chẳng phải chị của em là đi đánh giặc à, sao còn có thời gian tìm người yêu thế?"
Lý Ái Hồng đột nhiên nói.
Những người khác biến sắc, đặc biệt Lý Quốc Lương, mặt đen lại trừng mắt nhìn Lý Ái Hồng.
Dù gì Giang Hồ cũng là một quân nhân, từ lúc vào nhà đã bắt đầu quan sát người của nhà họ Lý, cho nên cũng biết quan hệ trong nhà có thể có chút phức tạp, nghe thấy Lý Ái Hồng nói vấn đề này, anh đã biết cô em gái này của Lý Bình đang bới móc đây.
Anh ta nghiêm túc nói, "Biểu hiện trên chiến trường của đồng chí Lý Bình rõ như ban ngày, anh đã bị tính cách cao cả của cô ấy chinh phục đấy, cho nên sau khi chiến tranh kết thúc, không kịp chờ đợi đã theo đuổi đồng chí Lý Bình. Cháu cho rằng chính là bởi vì cùng nhau trải qua chiến tranh, cho nên mới phải càng thêm quý trọng lẫn nhau, tư tưởng mới càng thêm phù hợp. Chú Lý, cháu tin chú rất hiểu rõ chuyện này."
Lý Quốc Lương gật đầu, sau đó nói với mẹ Lý, "Bà đưa Ái Hồng vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa đi."
Mẹ Lý sửng sốt, "Tôi tới một câu còn chưa được hỏi nữa."
Giang Hồ cười nói, "Dì cứ hỏi tùy ý, cháu biết thì nhất định sẽ nói."