Sau khi ăn cơm xong, Tô Du cùng ngồi nói chuyện với Tô Tiểu Chí và Lâm Hiểu Quang. Nói tới nói lui cũng là bảo Tô Tiểu Chí nhất định phải đối xử tốt với Lâm Hiểu Quang, phải toàn tâm toàn ý với người ta, không được để nữ đồng chí người ta bị thiệt thòi.
Làm Lâm Hiểu Quang cảm động muốn chết.
Trước kia cô ấy còn lo lắng Tô Tiểu Chí nghe lời người nhà như vậy, lỡ như sau này cô ấy xảy ra mâu thuẫn với người nhà thì chẳng phải sẽ tứ cố vô thân sao.
Bây giờ nghe thấy chị cả thấu tình đạt lý như vậy, Lâm Hiểu Quang cảm thấy bản thân hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Tiểu Chí nói không sai, chị cả đúng thật là một người chị tốt.
Tô Du cười nhìn vẻ mặt đầy vẻ cảm động của Lâm Hiểu Quang, dịu dàng nắm tay cô ấy: “Em yên tâm đi, mặc dù tính tình Tiểu Chí nhà chị hơi ương ngạnh, nhưng nó rất nghe lời chị. Nếu sau này nó dám bắt nạt em thì em nói với chị, chị nhất định sẽ xử lý công bằng cho em. Nhà họ Tô bọn chị không có tiền lệ khi dễ người yêu.”
Lâm Hiểu Quang cảm động gật đầu: “Cảm ơn chị cả.”
Bỗng nhiên cô ấy rất cảm kích vì Tô Tiểu Chí đã nghe lời chị cả, cứ như vậy, trong nhà có người quản thúc Tô Tiểu Chí rồi, sau này sẽ không cần lo lắng Tô Tiểu Chí học cái xấu rồi đối xử không tốt với mình nữa.
Bởi vì Tô Tiểu Chí dẫn theo người yêu về, Tô Du cũng ở lại nhà họ Tô nhiều hơn.
Lâm Hiểu Quang ở nhà họ Tô vài ngày, liền phát hiện rất nhiều vấn đề. Ví dụ như bà mẹ của chị dâu Tiểu Chí thật ra cũng không phải là một người dễ chịu, rất thích dạy dỗ con rể. Chị dâu cũng không phải người hòa nhã lắm, anh hai có chút cứng đầu, em gái thì hơi yếu ớt.
Nhưng mà những người này lại sống chung với nhau hòa hợp một cách lạ kỳ. Đặc biệt lúc chị cả có ở nhà, lại càng biểu hiện sự hòa thuận hơn.
Bởi vì phát hiện những điều này, Lâm Hiểu Quang càng cảm thấy chị cả Tô là một người rất thần kỳ.
Hơn nữa ở chung với chị cả Tô nhiều ngày như vậy, cô ấy cảm thấy cô thật sự vô cùng ôn hòa, đối xử mọi người rất bình dị, gần gũi.
Cô ấy cảm thấy hẳn là chị cả phải rất tốt, để cho người trong nhà tình nguyện nghe theo cô.
Cô ấy nghĩ như vậy, cũng giống như lời Tô Tiểu Chí nói.
Tô Tiểu Chí nói rằng: "Không phải vì nguyên nhân này đâu. Đương nhiên, nguyên nhân này cũng rất quan trọng. Nhưng điều quan trọng hơn chính là, chị cả của anh thật sự cho tới bây giờ chưa từng nói sai điều gì. Chị ấy nói như thế nào thì có thể làm như thế, chỉ cần nói qua là có thể làm được. Hơn nữa cả nhà bọn anh nghe sắp xếp của chị ấy, đều càng ngày càng tốt lên. Anh nói với em là, chị cả của anh thật sự có trí tuệ tuyệt vời."
"Thật sự thần kỳ như vậy?"
"Đương nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải nghe theo chị ấy sắp xếp, phải kiên trì. Dù sao cả nhà bọn anh nghe theo sự sắp xếp của chị ấy, đều càng ngày càng tốt. Còn không em nhìn mẹ của chị dâu anh cũng nghe theo lời chị ấy. Còn không phải lời chị cả của anh nói đều đúng sao?"
Nhìn thấy bộ dạng giật mình của Lâm Hiểu Quang, Tô Tiểu Chí không tiếc sức lực bắt đầu thổi phồng chị cả của mình. Ví dụ như nói trước đây chị ấy vì người trong nhà, không thể đi học, kết quả tự mình học thi lên đại học, từ một công nhân xưởng may bình thường, từng bước một trở thành sinh viên, bây giờ còn là thư ký của phó tỉnh trưởng. Đơn giản chính là tấm gương chăm chỉ điển hình.
Lâm Hiểu Quang nghe vậy sáng mắt lên.
Vì vậy đợi đến ngày thứ hai Tô Du đến thăm họ, Lâm Hiểu Quang liền hào hứng lôi kéo Tô Du xin được chỉ dạy.
Tô Du đang bưng nước đường đỏ, nghe nói vậy thì nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chỉ dạy thì cũng không phải, thật ra chính là nhìn xa hơn cho cuộc sống tương lai của các em thôi. Vốn dĩ em và Tiểu Chí sống chung chị cũng không định nói gì, nhưng em muốn hỏi chị, vậy chị đành nói thêm vài câu. Nếu em cảm thấy không cần thì nghe chơi thôi là được."
"Lời chị nói chắc chắn là có ích." Tô Tiểu Chí nói.
Tô Du bảo: "Tiểu Chí ra ngoài đi, chị muốn nói chuyện riêng với Hiểu Quang."
Tô Tiểu Chí: "..."
Chờ Tô Tiểu Chí đi ra, Tô Du nói với Lâm Hiểu Quang: "Biết vì sao chị muốn để Tiểu Chí ra ngoài không?"
Lâm Hiểu Quang lắc đầu.
Tô Du nói: "Bởi vì việc chị sắp nói có liên quan đến Tiểu Chí. Về sau nếu em thật sự thành đôi với Tiểu Chí, vậy sau này em có dự định gì không?"
Lâm Hiểu Quang nói: "Làm y tá ạ."
"Không sai, làm y tá." Tô Du gật đầu, sau đó nói: "Nhưng mà Tiểu Chí không giống như vậy, em nghĩ xem, có phải Tiểu Chí vẫn luôn cố gắng hay không? Nó còn trẻ, về sau chắc chắn còn có thể thăng tiến. Mười năm hai mươi năm sau đó, em vẫn là một y tá sao?"
Lâm Hiểu Quang ngẩn người. Vấn đề cô chưa từng nghĩ tới.