Tô Du vỗ bàn tay nhỏ của cô ấy: "Chị nói thật lòng với em, mặc dù Tiểu Chí em trai của chị, nhưng mà chị không hề thiên vị. Làm phụ nữ không dễ dàng, chúng ta nhất định không thể để bọn đàn ông xem thường. Ngay cả khi không bằng bọn họ, chúng ta cũng phải tiếp tục cố gắng. Cho nên Hiểu Quang à, em muốn phát triển trong tương lai, vậy hãy làm tốt công việc y tá, cố gắng trở thành y tá trong Nam Đinh Cách Nhĩ. Nếu vậy Tô Tiểu Chí cũng không dám xem thường em."
"... Chị, em có thể làm được hay không?" Lâm Hiểu Quang có chút không tự tin, cô ấy cảm thấy y tá ở bệnh viện rất nhiều, đều rất bình thường, cô ấy chính là một trong những y tá bình thường đó.
"Em hãy bỏ chữ "hay không" đi, chỉ cần chịu khổ cực, chắc chắn có thể thành công. Đương nhiên, nếu em không muốn chịu khổ, coi như chị chưa từng nói những lời này. Chị vẫn là ủng hộ các em lo nghĩ cho cuộc sống của mình."
"Em đồng ý chịu khổ!" Lâm Hiểu Quang kiên định nói, trước đây ngay cả chiến trường cô ấy cùng đã từng tới rồi.
Tô Du cười nói: "Chị biết mắt nhìn người của Tiểu Chí tốt mà, cô gái mà nó coi trọng nhất định có thể chịu được cực khổ, có lòng cầu tiến. Chị ủng hộ em, trở về đọc sách nhiều, học tập nhiều. Mỗi ngày học thêm một điều, góp gió thành bão, thời gian dài, em sẽ thấy được sự tiến bộ lớn. Khi thành tựu của em đạt được cao hơn Tiểu Chí, nó còn phải ngước nhìn em, chạy theo phía sau em. Thật ra Tiểu Chí nghe lời chị như vậy, cũng là bởi vì chị có tiến bộ, em cũng tiếng bộ, nó sẽ nghe lời em."
Lâm Hiểu chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó, nhịn không được nuốt nước miếng. Đừng chỉ nhìn cô và Tô Tiểu Chí bây giờ đang quen nhau, nhưng đều là do cô chủ động. Về sau khi sống chung cùng nhau cũng không biết như thế nào. Điều này làm cho cô rất thiếu tự tin, nhưng cô ấy hiếm khi đối với Tô Tiểu Chí như thế này.
Nhưng mà nếu như Tô Tiểu Chí thật sự có thể chạy theo sau cô...
"Chị, em đã nhớ kỹ rồi!" Lâm Hiểu Quang cảm thấy đã chỉ rõ phương hướng cho cô, làm cho cô từ một y tá bình thường, đã trở thành một y tá có tư tưởng, có tham vọng.
"Chuyện này đừng nói với Tiểu Chí, nếu nó biết em vì nó mà cố gắng, cái đuôi muốn vểnh lên trời luôn đấy."
"Chị, em nhất định không nói!" Lâm Hiểu Quang cảm kích. Cô thấy chị cả thật sự đối với mình rất tốt, tuyệt đối không thiên vị Tô Tiểu Chí.
Chờ Lâm Hiểu Quang ra ngoài chơi cùng Tô Đông Đông, Tô Du lại để cho Tô Tiểu Chí vào nhà.
"Chị vừa nói chuyện với Hiểu Quang, thật sự là một đồng chí rất có lý tưởng. Chị nghĩ về sau nó nhất định rất có triển vọng. Tiểu Chí, chị lo lắng thay em, em nhất định phải làm việc chăm chỉ, không được buông thả bản thân. Không thể bởi vì đang lúc hòa bình mà lười biếng, phải cố gắng tiến bộ. Nếu không về sau em sẽ trở thành bộ dạng giống như anh hai của em, bị chị dâu em đè cho không ngóc đầu lên được."
Tô Tiểu Chí trợn mắt há mồm, Lâm Hiểu Quang vậy mà vẫn có triển vọng? Trước đó cậu không hề nhìn ra.
Chị cả nói chắc chắn là đúng.
Tô Du nhìn cậu nói: "Đừng nghĩ đến việc đổi sang một người khác không có tiền đồ, chị sẽ xem thường em. Là một người đàn ông có bản lĩnh thì cũng nên tìm một đối tượng có khả năng, giống như anh rể em vậy."
Tô Tiểu Chí hiểu những điều này: "Em biết rồi chị, em sẽ không vì Hiểu Quang nỗ lực hơn em mà nảy sinh ý nghĩ khác, em sẽ càng cố gắng để cô ấy không đuổi kịp em!" Cậu sẽ không biến thành một người sợ vợ như anh hai đâu.
"Tiểu Chí, trong lúc hòa bình, không chỉ cần cố gắng rèn luyện hoàn thành các nhiệm vụ, còn phải học cách tư duy, nắm bắt mọi cơ hội, đừng giữ suy nghĩ có sao hay vậy, có cơ hội thăng tiến thì phải nắm bắt."
Có rất nhiều người khổ cực, Tô Du cảm thấy có rất nhiều người có thể chịu khổ hơn Tô Tiểu Chí, cho nên bên cạnh đó, phải làm cho Tô Tiểu Chí có cảm giác gấp rút, học cách tự động não.
Tô Tiểu Chí rất nhanh đã nghĩ tới một cơ hội tiến bộ: "Chị, trong quân đội sắp đào tạo học viên cho học viện quân sự, em sẽ cố gắng."
Tô Du gật đầu, tiếp đó dặn dò: "Đừng nói những chuyện này với Hiểu Quang, kẻo phá hỏng mối quan hệ của chúng ta."
"Vâng, em sẽ không nói gì cả."
Tô Tiểu Chí và Lâm Hiểu Quang ở lại đến đầu ba giờ mới rời đi.
Lần này trước khi rời đi, Tô Du lại nói chuyện chuyện kết hôn với họ. Theo suy nghĩ của Tô Du, nhà Hiểu Quang cách đây rất xa, mà cả hai đều cùng ở trong quân đội, nếu như hai người về sau quyết định kết hôn, có thể ở lại trong quân doanh, không cần trở về.
Trước mắt nếu Tô Tiểu Chí cần căn phòng này thì chừa lại cho cậu, sau này cuối năm tết đến nếu có thời gian về thì có thể ở.
Nếu như không cần, đợi Tô Tiểu Chí xác định lập gia đình ở bên ngoài, căn phòng này sẽ cho Tô Tiểu Chí để lại với giá rẻ cho Tô Đại Chí. Nhưng nếu như vậy, sau này Tô Tiểu Chí về nhà cũng chỉ có thể làm khách.
Tô Tiểu Chí lập tức nói muốn để lại một phòng cho mình, cậu cũng không muốn trở thành một người khách, cậu là người của nhà họ Tô!
Ngược lại ở trong bộ đội cũng không tốn tiền, cần tiền làm gì?
Tiễn Tô Tiểu Chí đi, nhà họ Tô ai về nhà nấy.