Tô Du ngồi sau xe đạp của Tống Đông Chinh cùng về nhà. Cô dựa vào lưng Tống Đông Chinh, cười nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Chí sắp kết hôn rồi. Trước đây còn là một đứa trẻ vô cùng kinh khủng."
Tống Đông Chinh nhớ lại lúc theo đuổi vợ mình trước đây, dùng một bao hạt dưa đã có thể đẩy được cậu em vợ đi chỗ khác.
Anh cũng không nhịn được cười.
Tô Du dựa vào, cũng hơi buồn ngủ, giục Tống Đông Chinh đạp nhanh một chút để về ngủ bù.
"Tinh thần em dạo này không tốt, có phải bị ốm rồi không?" Tống Đông Chinh lo lắng hỏi.
"Em không cảm thấy cơ thể có vấn đề gì, chỉ muốn ngủ thôi." Tô Du ngáp một cái.
Tống Đông Chinh có chút lo lắng. Tô Du trước đó vẫn luôn rất năng động, không bao giờ cạn kiệt tinh thần, thế nhưng gần đây bộ dạng rất mệt mỏi.
Lúc trước còn có thể nói là vừa đi công tác trong tỉnh cho nên mỏi mệt. Thế nhưng đợt nghỉ tết này cũng như vậy, đây chính là có vấn đề.
Thế là anh lập tức đạp xe ngược lại đến hướng bệnh viện.
Tô Du phát hiện không phải đường về nhà, vỗ vỗ anh: "Anh làm gì vậy?"
"Đến bệnh viện khám."
"Phiền lắm, không phải chuyện gì lớn, em chỉ muốn ngủ thôi." Tô Du dụi dụi mắt.
"Phiền cái gì? Thân thể rất quan trọng!" Tống Đông Chinh nghiêm túc nói. Trong lòng anh, không việc gì có thể hơn sức khỏe của vợ mình.
Đến bệnh viện cũng không biết đến khoa nào, rốt cuộc chỉ là chóng mặt, cô y tá nghe đến chóng mặt, đề nghị bọn họ đến khám phụ khoa. Dù sao thì là phụ nữ, đến phụ khoa cũng không sai.
... Lúc từ bệnh viện ra, Tống Đông Chinh và Tô Du không có phản ứng gì.
Ngồi trên xe đạp, Tống Đông Chinh đột nhiên dừng lại, "Em có thể ngồi xe đạp không?"
Tô Du nói: "Người ta bảo một lần mang thai ngốc ba năm, em còn chưa ngốc, anh đã ngớ ngẩn rồi. Lúc nãy không phải ngồi đây bình thường sao, giờ lại không thể ngồi?"
"... Không phải, anh, anh chỉ đột nhiên cảm thấy không yên tâm." Tống Đông Chinh sờ lên ngực mình, có chút trở tay không kịp nói: "Anh, rõ ràng anh đã rất chú ý mà."
Kể từ khi biết Tô Du được chuyển lên tỉnh, mỗi lần anh đều không cho vào trong. Sao vẫn có nhỉ?
Tô Du nói: "Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, đó cũng không phải là hoàn toàn có thể đề phòng." Nhìn thấy Tống Đông Chinh dáng vẻ ảo não, Tô Du nghiêm mặt nói: "Thế nào, em có thai, anh không vui sao?"
Tống Đông Chinh nghe xong lập tức dậm chân: "Ai nói, anh rất vui! Anh, anh không phải là lo lắng cho thân thể của em sao. Bây giờ em mới được điều lên tỉnh..."
"Không sao, em bây giờ là thư ký phó tỉnh trưởng, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, lại nói, sinh sớm một chút cũng tốt, sinh xong sau đó còn phải làm đại sự." Tô Du hoàn toàn không cảm thấy sinh con có gì khó khăn, trước đây Lưu Mai mang thai, mỗi ngày còn đến công xưởng sắt thép làm. Hơn nữa bây giờ tinh thần cô chỉ hơi kém một chút, những cái khác đều tốt.
Tống Đông Chinh nhịn không được đưa thay sờ bụng cô, cô mặc áo bông vừa dày vừa nặng, thật ra cũng sờ không tới, thế nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất xúc động. Anh vậy mà sắp làm ba rồi.
Thực sự là quá thần kỳ.
Mang thai thì cũng đã mang thai rồi, Tống Đông Chinh vượt qua cảm giác lo lắng trước đó, còn sót lại chỉ là sự vui sướng. Anh muốn làm ba, muốn có một đứa con với Tô Du.
Một đứa trẻ gọi anh là cha, gọi Tô Du là mẹ.
Anh cảm động nhịn không được ôm Tô Du vào trong ngực: "Em phải chịu khổ rồi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Tô Du tựa vào lòng anh hỏi: "Chăm sóc bao lâu?"
"Cực kỳ lâu, cho đến khi anh không còn sức nữa." Anh cảm thấy may mắn khi nhỏ hơn Tô Du mấy tuổi, về sau có thể chăm sóc Tô Du thêm vài năm nữa.
Mang thai lúc này, Tô Du cảm thấy thời gian vẫn rất thích hợp.
Phó tỉnh trưởng Khâu vừa đến tỉnh, để ổn định sẽ không có động thái lớn nào. Cho nên trong một năm này Tô Du chỉ cần điều chỉnh tốt các mối quan hệ là có thể đặt nền móng vững chắc cho công việc sau này.
Cho nên Tô Du rất chờ mong đứa trẻ này.
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ, trong lòng cô không chỉ có sự nghiệp mà cũng hy vọng có một gia đình hạnh phúc, có người thân, có người yêu, có cả đứa con của mình nữa.
Sau khi cha Tống và mẹ Tống biết Tô Du mang thai cũng kích động không thôi. Con trai và con dâu cũng xem như là thanh niên quá lứa rồi, trước kia cũng không dễ thúc giục đôi vợ chồng trẻ, không nghĩ tới bây giờ lại có thai.
Mẹ Tống lại bắt đầu tính toán mỗi ngày bồi bổ cơ thể cho Tô Du như thế nào.
Cũng không biết là do món canh của mẹ Tống hiệu quả hay do đứa trẻ này đã biết được mình đã thành công báo cho mọi người biết rằng mình đã đến. Mới một tuần lễ, tinh thần Tô Du đã trở nên tốt hơn, không còn cảm giác mệt mỏi như trước đây.
Lý Bình từ Bắc Kinh trở về vội vàng đến trường học báo cáo, sau đó liền chạy tới thăm Tô Du, biết Tô Du mang thai, cũng ngạc nhiên nhìn cái bụng cô. Khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ bụng bự của Tô Du sau này.
Tô Du kéo cô vào trong phòng nói chuyện phiếm: "Chuyện của em và Giang Hồ thế nào?"
Lý Bình mặt đỏ hồng, "Rất tốt. Cha mẹ nuôi của anh ấy cũng là người rất tốt, đối với em rất hòa ái, còn nói chuyện kết hôn để chúng em quyết định, muốn lúc nào cũng được."
"Vậy em và Giang Hồ tính toán thế nào?"
"... Chờ, chờ em tốt nghiệp." Lý Bình ngượng ngùng nói. Sau khi tốt nghiệp, cô cũng đến tuổi kết hôn. Trước đó cô cũng không nghĩ nhanh như vậy đã kết hôn, nhưng ở cùng với Giang Hồ, cô cảm thấy kết hôn dường như chính là chuyện đã rồi.
Hơn nữa mặc dù Giang Hồ có cha mẹ nuôi, đối với anh cũng rất tốt. Nhưng mà cha mẹ nuôi cũng có đứa con khác, thật sự mà nói, anh cũng không có người thân. Lý Bình đau lòng cho anh, hi vọng có thể cùng anh tạo nên một mái ấm gia đình.