Bản kế hoạch do Tô Du đề xuất rất hoàn chỉnh, thư ký Khâu và thư ký Lương, ngay cả chủ tịch tỉnh Cố cũng đề cập một chút. Ba người tính toán một chút, cảm thấy làm như vậy quả thực khả thi, hơn nữa hiện tại vào tình huống này thì không làm gì có vẻ tệ hơn, cho nên bọn họ để cho bộ phận tuyên truyền thử xem.
Kế hoạch là do Tô Du đề ra, chuyện này đương nhiên là do phó thị trưởng Khâu phụ trách, dù sao bộ phận tuyên truyền quả thật là nằm trong phạm vi quyền hạn của ông. Phó thị trưởng Khâu liền sắp xếp chuyện này cho Tô Du.
Hiện tại ở tỉnh cũng không có dự án lớn, bình thường xung quanh ông cũng không có việc gì lớn, ngoài Tô Du ra thì còn có hai thư ký quèn hỗ trợ công việc, cho nên ngược lại là có thể để cho Tô Du mang người đi theo làm công việc này.
Chuyện này cũng đã được tỉnh trưởng Cố thông qua, cho nên bộ trưởng Liễu bộ phận tuyên truyền cũng vô cùng phối hợp công việc. Chẳng bao lâu, các tờ báo và các ban tuyên truyền trong tỉnh liền bắt đầu tham gia vào các hoạt động thu thập viết bài, chẳng hạn như Ngày Quốc tế Lao động, suất báo tháng này đặc biệt đưa tin liên quan đến nhân dân lao động. Tháng sáu có một ngày Tết thiếu nhi, ca ngợi những bông hoa của Tổ quốc….
Dù sao, mọi người không thể xuất bản một số bài báo một cách tùy tiện.
Điều này sẽ ngăn chặn được một số kẻ phản động truyền bá những tư tưởng xấu, thứ hai là cũng sẽ phòng ngừa một số người xuất bản các bài báo cực đoan, sau này sẽ bị người đời mang ra làm bằng chứng công kích.
Vì vậy, liên tục mấy tháng nay, các tờ báo trong tỉnh đều là ca ngợi đất nước, ca ngợi tổ quốc.
Các lãnh đạo thấy báo trong mấy tháng này và cảm thấy rằng làm như vậy vẫn rất tốt. Không cần lo lắng về việc xảy ra bất kỳ sai lầm trên phương diện tư tưởng. Hơn nữa vì hoạt động thu thập viết báo, khiến cho tư tưởng của rất nhiều người có ăn học cũng tạo thêm hy vọng về phương hướng phát triển của họ, mỗi ngày đều truyền tải tư tưởng văn hóa tích cực hướng về phía trước.
Bộ trưởng Liễu cảm thấy mình xem như đã giải quyết được một chuyện đại sự, báo hạng nhất đều là vấn đề quản lý khó khăn của bộ phận tuyên truyền. Tòa soạn quá nhiều, rất nhiều biên tập viên có những tiêu chuẩn xét duyệt bản thảo khác nhau nên rất khó kiểm soát. Cưỡng ép đi ngăn chặn người khác viết, lại càng không thể. Vì vậy, bây giờ nó được tiến hành như là một hoạt động ở địa phương, phương pháp này nhẹ nhàng hơn nhiều. Nó cũng dễ dàng để cho người khác đón nhận.
Chờ khi Tô Du tới bàn bạc công việc với ông, bộ trưởng Liễu không khỏi nói ra, "Thư ký Tô, không ngờ là cô lại có kinh nghiệm về phương diện trong bộ phận tuyên truyền của chúng tôi như vậy nha."
Tô Du cười nói, "Có lẽ là do trước đây tôi có tiếp xúc nhiều với bộ phận tuyên truyền, tôi cũng cảm thấy bản thân có rất nhiều sự thấu hiểu. Trước đây cũng hoàn toàn là dựa vào ý nghĩa của chính mình mà làm, cũng không biết có thể có hiệu quả như vậy. Tuy nhiên, vẫn may mà có bộ trưởng Liễu cùng các đồng chí trong bộ phận tuyên truyền đã tận tụy với công việc này nên công việc mới có thể hoàn thành tốt được như vậy.”
Bộ trưởng Liễu cảm thấy rất vui khi nghe được những lời Tô Du nói. Những điều này được một bí thư lớn bên cạnh các lãnh đạo tỉnh nỏi ra, đó là việc vô cùng tự hào. Thư ký Tô là người rất có bản lĩnh, còn khiêm tốn như thế, khó có thể khiến người ta chán ghét. Mặc dù ông ta không thể tiếp cận được phó thị trưởng Khâu vì chủ tịch tỉnh Cố, nhưng ông vẫn vô cùng tán thưởng cái cô thư ký Tô Du này.
Vì vậy nói đùa, "Thư ký Tô, nếu sau này cô ở bộ phận, có thể xem xét bộ phận tuyên truyền của chúng tôi. Tôi nghĩ công việc phù hợp với cô."
Nghe vậy, Tô Du cũng nó bằng giọng điệu đùa theo nói: "Bộ trưởng Liễu đã nói như vậy, vậy tôi phải nghiêm túc suy xét."
Bộ trưởng Liễu cười một tiếng, cảm thấy Tô Du cũng đang nói đùa.
……………
Vào tháng 9, là sinh nhật một tuổi của Viên Viên.
Mặc dù đều cảm thấy tình hình hiện tại có vẻ hơi khác so với trước đây, nhưng mà người nhà họ Tống không muốn đại bảo bối nhà mình chịu thua thiệt cho nên vẫn tổ chức tiệc thôi nôi. Cũng chính là mời hàng xóm láng giềng sang cùng ăn bữa cơm.
Tô Du nhờ mẹ Tống mời phu nhân của bộ trưởng Liễu đến ăn tối.
Vì chuyện lần trước, nên quan hệ giữa phu nhân bộ trưởng Liễu và nhà họ Tống vẫn luôn tốt đẹp, tuy bình thường không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng mà bây giờ khi gặp họ trên đường cũng có thể nói vài câu.
Đứa nhỏ người ta thôi nôi nên mời khách, phu nhân bộ trưởng Liễu đương nhiên sẽ không thể nào không đồng ý. Bộ trưởng Liễu có chút quen biết với Tô Du là vì công việc của Tô Du, lần này cũng không có ngăn cản không cho vợ đi. Cũng chuẩn bị một món quà cho đứa trẻ.
Nhưng mà khi phu nhân của bộ trưởng Liễu ra khỏi cửa, bộ trưởng Liễu vẫn dặn dò bà ấy, không được đề cập đến chuyện công việc.
Phu nhân bộ trưởng Liễu cười nói, "Tôi biết rồi, tôi cũng không muốn nói đến những chuyện kia của ông."
Bên này nhà họ Tống cũng không mời nhiều người đến, đều là những người bình thường có quen biết với gia đình, ngay cả nhà phó thị trưởng Khâu cũng không mời. Dù sao bây giờ Tô Du cũng đã là thư ký của phó thị trưởng Khâu, cấp dưới mời lãnh đạo, luôn có vẻ không ổn.
Khách đến nhà, Tô Du và mẹ Tống bận rộn chào khách, để cho đứa nhỏ ngồi chơi trên chiếu ở phòng khách, để bà cụ Lưu trông giúp.
Viên Viên thấy có nhiều người đến nhà như vậy, cao hứng bò tới bò lui trên chiếu, muốn mọi người đến chơi cùng mình.
Nhìn đứa trẻ hoạt bát không sợ người như vậy, mấy người lớn cũng không nhịn được trêu chọc hai lần.
“Viên Viên, xem này, cậu làm cho con con ngựa gỗ. Chờ con lớn hơn xíu nữa là có thể ngồi rồi.” Tô Đại Chí vui vẻ cầm con ngựa gỗ nhỏ nhỏ do anh ta làm để cho cháu ngoại gái xem.
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Đại Chí nhe răng cười, Viên Viên hưng phấn vươn tay muốn ôm, "A Thu——"
"Cậu." Tô Đại Chí nói.
"A Thu——"
Tô Đại Chí: "..."
“Đi ra đi ra, đừng làm đứa bé sợ hãi.” Mẹ Lưu ghét bỏ đẩy anh ta ra, sau đó đưa tay bế đứa trẻ lên.
Tuy rằng không có quan hệ gì với bà cụ, nhưng dù sao cũng là do chính mình trông tới hiện tại, trong lòng vẫn là có chút tình cảm. Hơn nữa bà ấy thực sự chăm sóc như thiên kim, còn bỏ nhiều tâm tư hơn cả cháu gái ruột của mình.
Bà ấy cảm thấy nếu là ở xã hội cũ, Viên Viên sẽ là thiên kia nhà Huyện thái gia.
Đây cũng là một điều may mắn, mình chăm sóc lâu như vậy, không thua thiệt. Biết đâu lại có được phúc khí, nhà họ Lưu sau này cũng sẽ có được một cán bộ có tiền đồ.
Viên Viên được mẹ Lưu ôm trong ngực, ngay sau đó tiếp tục bị mọi người vây quanh xem. Người người đều khen dáng dấp tốt, nuôi tốt.
Mặt mẹ Lưu tràn đầy đắc ý, “Tôi đút cho nó từng muỗng một đó.”
Gia đình cũng không tổ chức nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, mọi người nhìn đứa tẻ xong liền đưa quà tặng, xong cũng cùng đi đến nhà ăn.
Từ đầu đến cuối, phu nhân của bộ trưởng Liễu không được đãi ngộ đặc biệt gì, cũng giống như những vị khách khác đến bữa tiệc vậy, nói vài câu, trêu ghẹo đứa bé rồi đi ăn cơm. Đến nổi đối với những gì bộ trưởng Liễu lo lắng trước đó, cơ bản là không xuất hiện.
Khi bộ trưởng Liễu trở về nhà vào buổi chiều, phu nhân của bộ trưởng Liễu đã chua ngoa vài câu với ông, điều này khiến trên mặt bộ trưởng Liễu có chút xấu hổ, thầm nói có lẽ là do ông thực sự đã nghĩ quá nhiều, trong lòng có chút cảm giác của một kẻ tiểu nhân.
Bên kia, nhà họ Tống, Tô Du và Tống Đông Chinh đặt một đống đồ lên giường, bí mật trốn trong phòng, để cho con gái chọn đồ vật.
Tô Du nói: "Cũng không biết có hiệu quả hay không, dù sau em đã từng thấy trẻ con không có lấy sách vở, mà người lớn cưỡng ép nhét cho."
Tống Đông Chinh trịnh trọng nói: "Anh không nhét cho, để cho Viên Viên tự mình chọn lấy."
Hai người đương nhiên biết rằng những thứ này không đáng tin, nhưng vẫn là không nhịn được muốn xem một chút, con gái nhà mình sẽ chọn thứ gì. Bọn họ đều cảm thấy không thực sự chính xác, vì vậy bọn họ đôi khi có thể ảo tưởng một chút những gì con gái họ sẽ làm khi lớn lên, tương lai sẽ trở thành gì.
Viên Viên nhìn cha mẹ nhà mình đang nhìn mình chằm chằm, sau đó nhìn một lượt đồ trên giường, đưa tay gãi gãi trán mình. Cơ bản là không biết đây là muốn làm gì. "Bá bá, ma ma."
Tô Du nói: “Chọn, chọn đồ vật.” Tống Đông Chinh ở bên cạnh làm một động tác cầm lấy.
Viên Viên nhìn một chút, suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra. Đây là cha mẹ đang cùng chơi trò chơi với cô bé. Vì vậy bắt đầu lấy đồ chơi. Cầm trong tay cảm thấy không thuận tay liền vứt bỏ.
Tô Du và Tống Đông Chinh quan sát hồi lâu thì phát hiện con gái của mình dường như đang trêu đùa người khác, cầm liền ném, làm lòng hai người lúc lên lúc xuống không yên.
Cuối cùng, Viên Viên cầm lấy một đồng tiền giấy. Đây là thứ mà Tống Đông Chinh tiện tay ném vào cho đủ số lượng. Kết quả Viên Viên cầm tiền lên, cô bé cảm thấy rất nhẹ và phù hợp với bàn tay nhỏ của mình, vì vậy cô bé cầm nó trong tay và chơi với nó. Có đồ chơi, liền khinh thường bỏ qua những đồ khác.
Tô Du và Tống Đông Chinh: "..."
Hai người dọn dẹp sạch sẽ đồ trên giường, sau đó lấy tiền giấy trong tay đứa trẻ ra, rửa tay sạch sẽ cho cô bé, rồi ném cho cô bé một bình sữa, cả hai nằm trên giường thở dài.
Một lúc sau, Tô Du cười nói: "Thích tiền cũng rất rốt, em cố gắng chăm chỉ là được."
Tống Đông Chinh gật đầu nói: "Đúng vậy, trên đời này thật ra không có người nào là không thích tiền."
Hai người nhanh chóng tìm ra một cái cớ rất mạnh mẽ cho con gái của họ. Rồi họ đều nhìn cô con gái đang ôm bình sữa.
Tống Đông Chinh nói: "Không biết lúc Viên Viên lớn lên, đất nước chúng ta sẽ phát triển như thế nào."
“Con bé là người có phúc, sau này nhất định sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.” Tô Du nói.
"Ừ, nói cũng phải, bất qua hiện tại không cần biết là tốt hay không, anh cũng phải chống đỡ. Bây giờ thì không cần phải nói, anh đều cảm thấy bộ dạng đã thay đổi rất nhiều. Anh cũng không biết phải làm sao, dù sao cũng cố gắng hết mình để những người bên dưới tín nhiệm, để tránh xảy ra tai họa. "
"Em cũng chuẩn bị đến bộ phận tuyên truyền. Chậm nhất là vào tháng sau."
Không lâu sau ngày Quốc khánh vào tháng 10, phía trên ban hành càng ngày càng nhiều các loại văn bản tư tưởng.
Nhiệm vụ của bộ phận tuyên truyền ngày càng nặng hơn, nhưng mà cũng các bộ phận khác thấy được tầm quan trọng của bộ phận tuyên truyền ngày nay.
Có thể nói như vậy, những tư tưởng nào mà bộ phận tuyên truyền tuyên truyền, thì người dân bên dưới đều chấp nhận tư tưởng đó.
Phó thị trưởng Khâu và bí thư Lương tự nhiên cũng coi trọng ngành này hơn. Theo đạo lý là bộ phận này thuộc quyền quản lý của phó thị trưởng Khâu, nhưng bộ trưởng Liễu ở bộ phận này lại là cấp dưới cũ của chủ tịch tỉnh Cố.
Lĩnh vực khác thì có thể nhượng bộ, nhưng mà không thể thoái lui về các vấn đề liên quan đến phương diện tư tưởng. Du sao cũng không ai có thể đảm bảo rằng ba người họ sau này có thể nhất trí cùng một tư tưởng. Lỡ như một ngày nào đó tỉnh trưởng Cố chỉ huy một cách mù quáng, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi nghe được suy nghĩ của phó thị trưởng Khâu, Tô Du liền xung phong nhận việc nói: "Lãnh đạo, hay là cho tôi đi đến bộ tuyên truyền đi. Tôi đi qua đó rất nhiều lần, bây giờ điều qua, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì đâu. "
Phó thị trưởng Khâu nhìn cô, có chút do dự trong lòng, dù sao năng lực làm việc của Tô Du rất mạnh, ông vẫn rất cần vị thư ký này.
"Tiểu Tô à, cô có ý kiến gì với bộ phận tuyên truyền sao?"
"Tôi nghĩ tôi làm việc ở bộ phận tuyên truyền vẫn là tương đối dễ dàng hơn. Đây cũng là bộ phận này, nếu là ở các phòng ban khác, tôi cũng không dám nói chuyện với ông, tránh làm chậm trễ chuyện lớn của ngài và bí thư Lương. Hơn nữa tôi biết, tôi sau này nhất định là phải điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, đã như vậy, bây giờ thừa cơ hội này, tôi còn có thể giúp ngài chia sẻ nhưng vấn đề bây giờ ở bên này."
Trong lòng Phó thị trưởng Khâu liền bắt đầu cân nhắc.
Thật ra thì có thể điều động ở các bộ phận khác, nhưng mà cứ tỏ ra tận lực như vậy. Có thể từ bộ phận tuyên truyền bên dưới đề bạt lên cũng được, nhưng mà người ở dưới không hiểu tình hình trên địa bàn tỉnh.
Với sự cân nhắc này, ngược lại Tiểu Tô là thích hợp nhất. Vẫn luôn ở tỉnh, là thư ký của ông ấy, bây giờ phải đi đến phòng ban, đây cũng là một lý do chính đáng. Mà Tiểu Tô cũng có tiếp xúc tương đối nhiều với bộ phận tuyên truyền, hiện tại một số việc bộ phận tuyên truyền làm vẫn là do Tiểu Tô gợi ý, nếu cô đi đến bộ phận tuyên truyền thì cũng là thuận lý thành chương.
Đến mức Tô Du tự mình có quyết định về phương diện nghề nghiệp, Phó thị trưởng Khâu thì không muốn. Người trẻ tuổi mà, đối với tương lai có dự định, đây cũng là điều dễ hiểu.
Cấp bậc của Tô Du không tính là thấp, nếu mà đi xuống huyện, có thể đứng hàng thứ hai, nhưng mà ở tỉnh thì không thể, đi đến bộ phận tuyên truyền, đảm nhiệm chức vụ là trưởng ban.
Ngược lại thì Tô Du không biết phó thị trưởng Khâu cùng những người khác thương lượng như thế nào, cuối cùng chức vụ của Tô Du chính là trưởng phòng phòng tuyên truyền y tế các địa phương.
Dù vậy, Tô Du cũng chưa thể nhậm chức ngay mà phải đợi phó thị trưởng Khâu bên này đề bạt thư ký mới, mới đi lên được.
Thư ký mới được phó thị trưởng Khâu cất nhắc cũng chính là một trong hai vị thư kỳ quèn mà Tô Du dẫn dắt trước đó, là một đồng chí nam khoảng ba mươi tuổi. Thường ngày không nói nhiều, nhưng Tô Du đã chỉ bảo trong một thời gian dài, cũng rất biết chuyện.
Sau một tuần lễ đem công việc bàn giao xong, Tô Du mới chính thức nhận chức. Trở thành trưởng phòng Tô.
Là một trưởng phòng bộ phận tuyên truyền, Tô Du có phòng làm việc riêng.
Cô vẫn chưa đến nhậm chức, bên này đã có người dọn dẹp sạch sẽ văn phòng của cô. Ngồi ở trong phòng làm việc của mình uống trà ngon, tâm tình của Tô Du rốt cục thoải mái một chút.
Có thể coi đây là một thư ký đã nhiều năm trở thành lãnh đạo.