Có thể nói Ban tuyên truyền là bộ phận vô cùng quan trọng trong Bộ tuyên truyền, phía trên có bất kỳ vấn đề liên quan nào cũng phải qua tay Tô Du rồi mới truyền xuống dưới được.
Đây cũng là bộ phận mà Phó tỉnh trưởng Khâu và Bí thư Lương cố ý lựa chọn.
Bộ phận quan trọng như vậy đã được chọn, trong lòng Bộ trưởng Liễu vẫn có chút không thoải mái. Thế nhưng người được giao cho lại là Tô Du, hình như vẫn tốt hơn là đưa cho người khác, cho nên trong lòng Bộ trưởng Liễu cũng rất phức tạp.
Chờ tới lúc Tô Du tìm ông ta để báo cáo công việc, ông ta liền cố ý nói, "Tiểu Tô, không nghĩ tới cô lại có duyên phận với Bộ tuyên truyền của chúng tôi như thế. Vậy mà lại là Bộ tuyên truyền của chúng tôi."
Tô Du cười nói, "Tôi cũng không nghĩ tới, lần trước lúc ngài mời tôi tới Bộ tuyên truyền, tôi còn tưởng là phải đợi tới mấy năm nữa, không nghĩ tới đúng lúc có một ghế trống, cho nên tôi đã tìm Phó tỉnh trưởng Khâu để xin rồi. Cuối cùng cũng được tới đây rồi. Bộ trưởng, sau này mong ngài chỉ bảo nhiều hơn, nếu tôi có chỗ nào làm không tốt thì ngài cứ việc phê bình. Tôi nhất định có thể chịu được. Chỉ cần là có thể hoàn thành tốt công việc, không làm lãnh đạo và nhân dân thất vọng là tốt rồi."
Bộ trưởng Liễu cũng nhớ tới trước đây trong lúc nói đùa ông ta đã nói với Tô Du như vậy, nhưng lúc đó ông ta thật sự chỉ đang nói đùa thôi.
Cho dù có quan hệ tốt với Tô Du đi chăng nữa, thì cô cũng là tâm phúc của Phó tỉnh trưởng Khâu, tới Bộ tuyên truyền cũng không tốt.
Nhưng bây giờ ông ta có thể nói như vậy sao?
Đương nhiên là không thể nói như vậy. Việc đã đến nước này, Bộ trưởng Liễu cười nói, "Đồng chí Tô Du có tư tưởng giác ngộ như vậy, lại có năng lực, tới Bộ tuyên truyền của chúng tôi quả nhiên như hổ thêm cánh. Ta rất có lòng tin với lãnh đạo Ban tuyên truyền là cô đấy."
Sau khi báo cáo công việc với Bộ trưởng Liễu xong, Tô Du bắt đầu chỉnh đốn bộ phận cho thật tốt.
Làm một lãnh đạo, chuyện cô không thể nhẫn nhìn được nhất chính là trong bộ phận có người bằng mặt không bằng lòng, chỉ thị của cô bị người ta cắt xén.
Cho nên phải nhanh chóng bắt đầu việc đề bạt người có năng lực.
Tô Du cũng không phải là loại lãnh đạo không có bối cảnh gì, cô tới bên này là vì có nhiệm vụ, cho nên Phó tỉnh trưởng Khâu toàn lực ủng hộ cô, Bộ trưởng Liễu bên này lại chỉ có thể phối hợp, cho nên cho dù mấy người ở Ban tuyên truyền muốn đối đầu, khi đối mặt với Tô Du, cũng không có năng lượng phản kích, rất nhanh sẽ bị cưỡng chế chấn áp thôi. Đây cũng lợi ích khi Tô Du ở lại tỉnh, ở gần lãnh đạo của mình thì sẽ lấy được sự trợ giúp rất mạnh mẽ.
Đương nhiên, những người này sẽ không bị cách chức, mà là làm một kẻ nhàn rỗi ngồi một bên.
Ngay cả cháu trai Bộ trường Hồ của Bộ giao thông cùng bị cô thu quyền, trở thành một trưởng khoa chỉ có danh mà không có phận.
Tô Du giữ lại những người này cũng là vì không muốn làm quá mức tuyệt tình. Dù sao tình hình tương lai thay đổi quá nhanh, ai mà biết sau này ai sẽ là kẻ cười cuối cùng chứ.
Hơn nữa những người này bị mất quyền lực, chỉ có thể không quản thôi, tiền lương vẫn được nhận, công việc vẫn được làm, ngay cả cái cớ đi cáo trạng cũng không có.
Cũng không thể bởi vì lãnh đạo Tô Du không sắp xếp công việc mà tìm người tới gây sự với Tô Du.
Chỉ là lúc Bộ trưởng Hồ tìm Bộ trưởng Liễu để nói chuyện này, Bộ trưởng Liễu cũng cảm thấy không nhịn được.
Vốn dĩ là do có quan hệ nên mới vào được, không phải chỉ là vì có một chỗ làm việc, nhận được ít tiền lương hay sao, bây giờ cũng không thay đổi gì cả, còn muốn đòi hỏi cái gì đây?
"Lão Hồ, ông cũng quản lý cả một bộ. Ông cũng biết những người đứng đầu như chúng ta khó khăn cỡ nào. Cũng không thể cứ chăm chăm quản lý những người phụ trách ở bộ phận bên dưới được. Nếu như vậy thì sau này bọn họ làm sao mà làm việc được nữa? Ông đừng khiến tôi khó xử. Tôi là một bộ trưởng, sao có thể đi yêu cầu Tô Du sắp xếp công việc cụ thể cho một trưởng khoa chứ? Chẳng phải người ta sẽ nói tôi nhàn rỗi không có chuyện để làm hay sao?"
Bộ trưởng Hồ cảm thấy mình giống như bị tát vào mặt, nghiêm mặt nói, "Lão Liễu, không phải là vì ông ở gần nhà đồng chí Tô Du nên mới che chở cô ta đấy chứ."
Bộ trưởng Liễu lập tức cả giận nói, "Ông nói cái gì vậy, nếu tôi là người như vậy thì tôi còn che chở cho cháu ông sao. Muốn nói giao tình à, giao tình của tôi và ông trong mấy năm này dù sao cũng không thân thiết bằng Tô Du đâu."
Chuyện này nếu như là bình thường, Bộ trưởng Hồ còn có thể nghe lọt tai, thế nhưng bây giờ cháu trai mình bị người ta đoạt quyền, làm một kẻ vô dụng ở trong bộ phận, nếu người trong Bộ tuyên truyền mà biết thì nhất định sẽ chê cười nó.
Hơn nữa lão Liễu và ông ta là người cùng một phe, vậy mà lại không giúp ông ta lấy lại mặt mũi, điều này nói rõ chuyện gì, nói rõ lão Liễu thay đổi lập trường rồi.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng có cách, nhưng ngoài miệng cũng không sẽ nói như vậy. Chỉ là buồn bực nói, "Tôi tức chết rồi, haiz, quên đi. Chuyện này tôi sẽ tự sắp xếp, tôi sẽ sắp xếp cho cháu mình tới bộ phận của tôi để làm việc là được."
Bộ trưởng Liễu nói, "Lão Hồ, ông làm như vậy là đang trách tôi rồi. Điều động làm gì chứ?"
"Nhưng tôi cũng không thể để cháu mình nhàn rỗi ở đó được. Ông cũng biết đấy, không làm việc thì sao mà có cơ hội thăng chức chứ?"
Mặc dù trong lòng Bộ trưởng Liễu có chút tức giận, thế nhưng cũng không tiện vì chuyện này mà phải xích mích mới Bộ trưởng Hồ, vì vậy nén giận nói, "Để tôi tìm Tiểu Tô nói chuyện."
Buổi chiều Tô Du đã được thông báo đi tới phòng làm việc của Bộ trưởng Liễu.
Đầu tiên, Bộ trưởng Liễu hỏi tình huống công việc của Tô Du.
Thấy bộ dạng này của Bộ trưởng Liễu, Tô Du đã đoán được là có chuyện gì rồi. Chuyện buổi sáng Bộ trưởng Hồ tới đây cô cũng đã sớm biết. Thế là cố ý nói, "Những đồng chí ở trong Ban tuyên truyền đều rất phối hợp với công việc. Tôi làm việc cũng thuận tiện hơn. Bây giờ đã tiến vào trạng thái làm việc rồi."
Vốn dĩ Bộ trưởng Liễu muốn nghe Tô Du càu nhàu nói tới chuyện mấy người đó muốn chống đối, kết quả Tô Du lại không đề cập tới, điều này khiến Bộ trưởng Liễu không tiện mở miệng. Cuối cùng chỉ có thể nói thẳng, "Hôm nay Bộ trưởng Hồ tới nói chuyện công việc với tôi, thuận tiện hỏi han tới công việc của đồng chí Hồ Hướng Tiền. Không biết tình hình công việc của anh ta thế nào rồi."
"À, ngài nói tới đồng chí Hồ Hướng Tiền á, thái độ làm việc của đồng chí này rất tốt, tôi cảm thấy người này thích hợp làm công việc nội vụ, cho nên đã giao phòng làm việc nội vụ cho anh ta rồi."
Một cái phòng nội vụ của Ban tuyên truyền thì có ích gì chứ, chỉ là nhận một vài dụng cụ làm việc, đun nước nóng, quản lý vấn đề vệ sinh.
Bộ trưởng Liễu: ". . . Cái này, tôi thấy có phải nên sắp xếp một vài cương vị quan trọng hơn hay không."
Tô Du kinh ngạc nói, "Đều là sự nghiệp của quốc gia, đều rất quan trọng mà. Bộ đội cũng có công việc hậu cần." Cô do dự nói, "Nếu không lãnh đạo, ngài nói xem ngài muốn anh ta làm gì?"
". . ."Đã nói tới mức này rồi, Bộ trưởng Liễu dứt khoát không quản nữa. Nếu như mở miệng, sau này trước mặt cấp dưới, ông ta sẽ không ngóc đầu lên được.
Thấy Bộ trưởng Liễu xua tay, Tô Du nói, "Bộ trưởng, tôi thật lòng mong muốn ngài chỉ điểm một phen. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây làm việc, rất nhiều cương vị tôi cũng không rõ ràng cái nào quan trọng, cái nào không quan trọng, tôi vẫn đang tìm tòi."
"Không có việc gì, cô cứ dựa theo cách nghĩ của cô mà làm." Bộ trưởng Liễu nói.
Ông ta nghĩ Tiểu Tô này đúng là cẩn thận. Muốn quang minh chính đại phê bình vài câu cũng không tìm được cớ.
"Vậy được, tôi đều nghe ngài." Tô Du vui vẻ nói."Có được sự ủng hộ của ngài, tôi tin tưởng công việc ở Ban tuyên truyền chúng ta nhất định sẽ hoàn thành tốt!"
Trở lại phòng làm việc, Tô Du nghiêm túc tuyên bố chỉ thị của Bộ trưởng Liễu, "Bộ trưởng Liễu vừa tìm tôi để hiểu rõ về tình hình công việc rồi, đồng thời phát biểu ý kiến, ủng hộ việc dựa theo ý kiến của tôi để sắp xếp công việc. Chúng ta phải cảm ơn về sự ủng hộ của Bộ trưởng Liễu đối với tất cả chúng ta, mọi người vỗ tay."
Mấy đồng chí vừa được thăng chức trong ban tuyên truyền đều cảm thấy vui mừng, mấy người hay đối đầu thì cảm thấy mất hứng.
Đứng vững gót chân trong bộ phận rồi, Tô Du liền bắt tay vào làm việc.
Cô cẩn thận nghiên cứu qua một vài văn kiện tư tưởng do trung ương gửi tới. Phát hiện cũng không tiến bộ giống như trong truyền thuyết, cũng không đáng sợ như người ta nói. Chỉ là trong đó có một vài cách dùng từ rất dễ khiến người khác hiểu sai, rất dễ để những người có tâm bất chính lợi dụng.
Tô Du lập tức sắp xếp những người có khả năng viết lách giỏi, tiến hành điều chỉnh một chút rồi mới chuyển xuống dưới.
Trước đây Tô Du cũng không hiểu rõ tình huống bên trên, hiện tại cô đột nhiên có lòng tin rồi. Cô đã nói, phía trên bận rộn như vậy, làm sao có thể thực sự muốn gây rắc rối lớn như thế. Chỉ có thể nói, có vài người thật sự không sợ lớn chuyện mà thôi.
Cô không quản được nơi khác, nhưng tối thiểu ở trong phạm vi tỉnh này, cô phải cố hết sức để khống chế.
Rất nhanh đã qua tết nguyên đán rồi, chính thức tiến vào những năm sáu sáu.
Mẹ Tống đã về hưu, ở nhà chăm sóc cháu, mẹ Lưu lại quay về nhà họ Tô bên kia, bởi vì Lưu Mai lại mang thai rồi.
Tuy rằng trong nhà đã có con gái, nhưng Lưu Mai vẫn mong muốn sinh được đứa con trai cho Tô Đại Chí, cho nên con gái trưởng thành, hơn nữa đúng lúc mẹ cô ta đang rảnh rỗi nên thương lượng với Tô Đại Chí để mang thai thêm một lần nữa. Đã được ba tháng rồi.
Mà dường như vận may của Tô Đại Chí tới rồi, anh ta đã trở thành Phó quản đốc trong xưởng.
Năm trước, Tô Du lại nhận được thư Tô Tiểu Chí gửi, nói là lễ mừng năm mới không thể trở về, bởi vì cậu làm cha rồi. Lâm Hiểu Quang cũng mang thai, lúc gửi thư cũng đã được hai tháng. Mặt khác bây giờ cậu cũng đã thăng chức thành Đại đội trưởng. Bình thường nhiệm vụ huấn luyện cũng nặng nề, cho nên thật sự là bận quá không có thời gian trở về.
Tô Du cũng gửi thư lại cho cậu, nhắc nhở cậu chăm sóc Lâm Hiểu Quang cho thật tốt, không cần phải gấp về nhà.
Tuy rằng hai vợ chồng Tô Tiểu Chí không về nhà, nhưng mà trong nhà có hai người con trai cho nên cũng rất náo nhiệt.
Lúc năm mới, Tô Du mang theo con và Tống Đông Chinh cùng nhau về nhà mẹ đẻ ăn cơm, Tô Đại Chí kích động viền mắt cũng đỏ lên. Thế nhưng có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc làm chủ nhiệm.
Tô Du nghĩ, người em này cũng trưởng thành rồi, bất tri bất giác, anh ta đã trở nên tự tin hơn trước đây, cũng thành thục hơn.
Năm sau, tình thế sẽ càng ngày càng căng thẳng.
Tô Du chỉ từ những tác phẩm mà đã nhìn ra rồi. Mà đám người Phó tỉnh trưởng Khâu cũng nhận được một vài tin tức về thủ đô bên kia, hình thức ngày càng nghiêm trọng.
Tô Du truyền bản trích các câu nói của vĩ nhân mà mình đã chỉnh sửa xong xuống dưới, để các đồng chí ở Ban tuyên truyền học thuộc.
Sau này bàn bạc với Bộ trưởng Liễu, toàn bộ Bộ tuyên truyền đều phải học tập, chờ sau khi học xong, yêu cầu cấp dưới cũng phải học.
Bộ trưởng Liễu nói, "Sao lại đột nhiên học. . ."
"Học nhiều không thiệt đâu, đây đều là do tôi căn cứ vào những văn kiện chỉ thị gần đây rồi trích ra, phù hợp với tinh thần của cấp trên, tôi đề nghị học tập."
Bộ trưởng Liễu nghĩ đây cũng không phải chuyện lớn, vì vậy bảo Tô Du tự mình đi sắp xếp.
Rất nhanh, toàn bộ các bộ phận trong Bộ tuyên truyền đều nhận được một phần, mỗi ngày đều phải học. Sau khi học xong còn phải tiến hành kiểm tra lấy điểm.
Sau khi Bộ tuyên truyền học xong, lại bắt đầu tới người ở phía thành phố, huyện, địa khu bắt đầu học tập. Dù sao bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm, học thêm chút tri thức.