Vào tháng tám, có một nhóm người từ thủ đô tới đây. Yêu cầu tiến hành cải tạo lao động.
Chuyện này sẽ do tỉnh sắp xếp, tỉnh bên này trực tiếp sắp xếp cho thành phố Giang Đông, rồi thành phố Giang Đông sẽ sắp xếp lại.
Những người lãnh này biết, đây không phải là nhóm người đầu tiên, và cũng không phải là nhóm người cuối cùng. Sau này nhất định còn có người tới.
Sau khi Phó tỉnh trưởng Khâu nhận vài cuộc điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm trọng, trước đây ông ta có vài chiến hữu cũ nhậm chức ở thủ đô, trong đó có hai người cũng bị điều động đi tới nơi khác rồi. Ông ta còn có ý định hỏi thăm một vài tin tức, kết quả người những người biết chuyện lại khuyên ông ta không nên quản chuyện này.
Không chỉ Phó tỉnh trưởng Khâu, những lãnh đạo khác cũng giống như vậy.
Người sáng suốt đều biết, trước khi làm rõ được tình hình hiện tại rốt cuộc là có chuyện gì thì tốt nhất là ngoan ngoãn làm việc.
Những người lãnh đạo không dám động, nhưng Tô Du lại rất tích cực.
Lúc này bên trong một vài tổ chức ở địa phương đã có người bắt đầu nhảy nhót lung tung rồi. Bọn họ không thông qua tỉnh bên này, cũng không thông qua thành phố, mà bắt đầu trắng trợn kết bè kết phái, diễu võ dương oai. Mấu chốt là biểu ngữ của người ta còn được giơ lên rồi.
Sau khi Tô Du nghe được vài người bạn ở đơn vị báo cáo tin tức, cảm thấy tin tức của những người này đúng là linh hoạt. Cô cũng đã dùng hết sức để những chuyện lộn xộn kia không ảnh hưởng tới cuộc sống của quần chúng nhân dân rồi, vậy mà những người này vẫn có thể lấy được thông tin từ những người bên ngoài, bắt đầu gây sự.
Sau khi nghe thấy tin tức lúc, Tô Du nhanh chóng đi liên lạc với đám người Phó tỉnh trưởng Khâu.
"Những người này quả nhiên là không sợ lớn chuyện, lại còn kéo biểu ngữ, đến lúc đó thật đúng là có thể lôi kéo đám người không có chuyện gì làm. Nếu để cho bọn họ thành công, đến lúc đó chúng ta muốn động tới bọn họ cũng không được. Chỉ có thể để mặc bọn họ thôi. Lo lắng nhất là, lỡ như bọn họ lấy được sự thừa nhận hợp pháp, vậy coi như xong."
Phó tỉnh trưởng Khâu cũng là một người thông minh, vừa nghe Tô Du nói xong đã biết tình hình này rất nguy hiểm rồi.
Nếu như bọn họ được thừa nhận, vậy những người trong tỉnh của bọn họ thật sự hết cách rồi. Thậm chí không chừng còn bị đem ra chơi đùa.
"Tôi đi tìm Bí thư Lương thương lượng một phen." Phó tỉnh trưởng Khâu chuẩn bị đi tìm Bí thư Lương. Không, không chỉ Bí thư Lương, còn có Tỉnh trưởng Cố.
Tô Du nói, "Lãnh đạo, tôi có đề nghị này, không biết có được hay không.”
Nghe thấy Tô Du nói có ý kiến, Phó tỉnh trưởng Khâu lại ngồi xuống
nghe cô nói. Ông ta cũng biết, lời nói của Tô Du chưa bao giờ là vô ích
cả. Có thể nói ra, khẳng định là có một ý nghĩa xây dựng nhất định.
"Tôi suy nghĩ thế này, các nơi trên toàn quốc đều xảy ra chuyện như vậy, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải có một đơn vị như thế. Thay vì để những người lộn xộn thiếu tổ chức tạo thành một tổ chức như vậy, chi bằng chúng ta tự thành lập một tổ chức. Trước tiên chúng ta phải đạt được tính hợp pháp, cứ như vậy, nếu những người đó lại gây chuyện thì đều là phản cách mạng. Đều là quần chúng gây sự, chúng ta có thể hợp pháp trục xuất bọn họ."
"Vậy tổ chức này sẽ làm những gì, Tiểu Tô, chắc trong lòng cô cũng hiểu rồi nhỉ."
Phó tỉnh trưởng Khâu hỏi.
Tô Du gật đầu, "Đã rõ, nhưng chỗ dựa lớn chính là như vậy. Chúng ta có thể tự mình khống chế độ mạnh yếu."
Phó tỉnh trưởng Khâu nói, "Vậy ai bảo tôi đi thương lượng với Bí thư Lương một phen."
Loại chuyện này đương nhiên là không thể lập tức quyết định, mấy người lãnh đạo đã gặp mặt rồi, Tô Du cũng không biết bọn họ nói gì. Dù sao không cần biết Phó tỉnh trưởng Khâu có đồng ý hay không, chuyện này cô cũng có một chân rồi.
Cả nhà bọn họ đều là gia đình cán bộ. Rất dễ đã bị những người này công kích. Đặc biệt đồng chí Đông Chinh là người tài, từng làm không ít chuyện tiên tiến. Ngoài ra còn có Tô gia bên kia, trong mấy năm này thay đổi rất lớn, không tránh khỏi bị những hạng người xấu xa ước ao đố kị. Đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi. Cũng không thể bởi vì đề phòng những chuyện này, người một nhà phải sợ hãi rụt rè ngồi chờ chết.
Hơn nữa, Tô Du còn nhớ rõ những lãnh đạo trường học và các thầy cô ở trường cũ. Những người đó đều rất chăm sóc cô. Cô không muốn những người đó phải trôi qua những ngày tháng không được yên ổn
Buổi tối lúc hai vợ chồng thương lượng chuyện này, Tống Đông Chinh kiên quyết không đồng ý.
"Muốn đi thì anh đi, công việc này anh không làm nữa. Một nữ đồng chí như em thì đúc kết được cái gì chứ."
Tống Đông Chinh vừa nghĩ tới vợ của mình đi làm người đứng đầu của tổ chức kia đã cảm thấy dọa người. Đó đều là người điên.
Đừng tưởng rằng anh ở thành phố nên không biết chuyện ở bên ngoài, bạn bè của anh cũng rất nhiều.
Hơn nữa phía dưới huyện cũng có người làm việc, cũng may là trước đây anh đã thu thập được lực lượng của đoàn dân quân, cho nên mới khiến những người đó không thể làm gì. Nhưng mà người điên nhiều lắm, làm quản lý cũng rất áp lực.
Tô Du nói, "Anh đi? Anh đi làm gì, anh là một cán bộ lớn nghiêm túc lại thật thà, em lại là chủ nhiệm của một bộ phận. Thân phận này của em khá hợp. Mấu chốt là những lãnh đạo trong tỉnh cũng tin tưởng em. Hơn nữa. . . Ai sẽ có tư tưởng tích cực như em chứ? Từ lúc học đại học em đã bắt đầu, chiến tích liên tiếp. Nhà chúng ta có thành phần bần nông, thành phần công nhân, bản thân em lại là đảng viên. Trích lời của vĩ nhân em cũng thuộc làu làu rồi. Ai dám so với em?"
". . ."
Tống Đông Chinh nghiêm túc, "Dù vậy, nếu sau này chuyện này trôi qua rồi thì sao?"
"Qua rồi thì sao chứ, em cũng đâu làm chuyện xấu. Còn nhớ trước đây chúng ta đã nói là sẽ xây dựng một nơi không ai có thể đi tới bên trong vùng núi hẻo lánh không. Chuyện này em đã suy nghĩ rồi, nếu như phù hợp thì chúng ta làm một cái. Những người có học vấn thì làm nghiên cứu làm xây dựng. Người lao động thì làm lao động, trồng cây ăn quả, nuôi gà nuôi vịt, tự cấp tự túc. Mỗi ngày những người có chuyên môn sẽ tới dạy mọi người học tập, còn phải thi định kì."
Tô Du nói xong nhìn Tống Đông Chinh, "Đồng chí Đông Chinh, trách nhiệm của anh rất trọng đại đấy. Anh chính là sự ủng hộ vững chắc của em. Giang Đông này một mẫu ba phần đất, nếu như anh không quản được, vậy chẳng phải tất cả đều uổng phí rồi sao."
Tống Đông Chinh trầm mặc thật lâu, trong đầu phân tích những chuyện có tính khả thi này, sau đó giơ tay ôm lấy Tô Du, "Chỗ kia anh đã tới rồi, tốt xấu gì anh cũng đã từng ở đó, nơi đó có người của anh."
Chuyện này đám người Phó tỉnh trưởng Khâu còn chưa quyết định xong mà đã có người bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cháu trai Bộ trưởng Hồ của Bộ giao thông đã bắt đầu gây chuyện. Đi hô hào ở khắp nơi trong Bộ tuyên truyền với ý đồ ở lôi kéo người trong tỉnh chính phủ.
Hơn nữa biểu ngữ còn là biểu ngữ của Bộ trưởng Hồ, anh ta quả nhiên đã lôi kéo được một vài người, nhảy nhót khắp nơi. Lại còn giao thiệp với người bên ngoài, ý đồ vây bao vây đơn vị then chốt.
Sau khi Tỉnh trưởng Cố nhận được tin tức, vẻ mặt ông ta trầm xuống.
Đừng nhìn bình thường quan hệ của ông ta với Bí thư Lương không tốt, nhưng khi bị cuốn vào chuyện này rồi, ông ta nhất định sẽ đứng cùng chiến tuyến với Bí thư Lương. Hai người đều là lãnh đạo lớn, tội gì phải đi làm những chuyện lung tung vớ vẩn kia.
Bây giờ cấp dưới của mình không an phận, đây đúng là muốn gây chuyện.
Rất nhanh Bí thư Lương đã điều động người tới đuổi những người này đi.
Kết quả những người này lại treo biểu ngữ.
Biểu ngữ này được treo lên lại khiến cho người ta đứng ngồi không yên, lỡ như truyền ra ngoài, tất cả mọi người không dễ sống đâu.
Lúc này Phó tỉnh trưởng Khâu đang gõ nhịp, kéo biểu ngữ à, bên mình cũng treo một tấm là được.
Điều duy nhất không dễ quyết định đó là người treo biểu ngữ không dễ tìm. Lo lắng tìm thấy một người không đáng tin, đến lúc đó lại tự bê đá đập vào chân mình.
Tô Du lập tức đứng lên xung phong nhận việc.
Ba lãnh đạo vừa nhìn Tô Du, vừa tỉ mỉ suy nghĩ về bối cảnh gia đình của cô. Đều là gia đình cán bộ, hơn nữa có chồng là Tống Đông Chinh của thành phố Giang Đông, không tồn tại việc đả kích người khác. Bình thường thái độ làm người và tác phong rất tích cực, không phải loại người dấu đầu lòi đuôi. Mặc dù là một nữ đồng chí, thế nhưng có can đảm, có tài ăn nói. Bần nông + công nhân + gia đình quân nhân + đảng viên = bối cảnh chính trị vững chắc.
Vì vậy nhất trí đồng ý lời thỉnh cầu của Tô Du.
Nếu như muốn treo biểu ngữ, đương nhiên là phải có người của mình rồi.
Tô Du gọi vài cuộc điện thoại, thành viên công hội của vài đơn vị ở Giang Đông chạy ào ra ngoài như ong vỡ tổ.
Lúc mọi người xúm lại với nhau, vậy mà cũng không ít đâu.
Lãnh đạo tỉnh không biết Tô Du lại còn có bản lĩnh này.
Người dẫn đầu bên đối phương là một người của đội bảo vệ, thấy người của Tô Du bên này cũng giơ biểu ngữ rồi, hai bên lập tức tranh luận.
Tô Du nhờ người khiêng một cái bàn tới rồi đứng lên trên, cầm một cái loa hô to khẩu hiệu, một loạt lời trích của vĩ nhân được nói ra, ai cũng không dám nói nữa.
"Làm gì vậy, các ngươi muốn làm gì đây. Chúng tôi mới là tổ chức hợp pháp, mấy người dẫn đầu này muốn làm gì đây. Đồng chí Châu Bảo Quốc, dựng thẳng biểu ngữ của chúng tôi lên!"
Chủ tịch công hội của xưởng thép lúc này là Châu Bảo Quốc giơ cao tấm biểu ngữ vừa mới viết lên —— kiên quyết bảo vệ thắng lợi cách mạng.
"Các đồng chí, mọi người bị những người này lừa rồi, chúng tôi mới là tổ chức nhận được chấp thuận của cấp trên. Bọn họ đưa mọi người đi làm chuyện này, bọn họ biết tinh thần của cấp trên không, sẽ học thuộc lời trích sao? Gọi người ra đây đọc thử xem nào, ngay cả chuyện này còn không làm được mà dám viết biểu ngữ lung tung?"
"Ai đọc được thì cút ra đây cho tôi, bên chúng tôi chỉ tùy tiện kéo một người ra cũng có thể đọc được. Cả đám mấy người muốn giơ biểu ngữ để làm chuyện xấu, các người đang phá hư trật tự cách mạng đấy, là phần tử xấu!"
Đám người ở phía bên kia lập tức mụ mị đầu óc.
Những người này chẳng có tích sự gì, chỉ tụ tập lại như ong vỡ tổ để tùy thời hành động mà thôi, nào biết còn có một đám người chính quy làm việc còn chuyên nghiệp hơn bọn họ.
Cháu trai của Bộ trưởng Hồ lập tức đứng ra, "Mọi người đừng nghe lời cô ta nói, cô ta là người chỉ biết dựa vào cái miệng!"
Tô Du cười lạnh chỉ vào anh ta nói, "Người này, là một trưởng khoa nhỏ bé dưới trướng của tôi, bây giờ lại trở thành người dẫn đầu của các người. Các ngươi biết có biết người này đi vào bộ phận thế nào không, dựa vào chú của anh ta đấy, bị tôi trừng phạt, bấy giờ mới chạy đi làm việc. Loại người đi cửa sau này, không để quần chúng nhân dân có đường để đi đâu, các người còn để anh ta dẫn đầu, tôi thấy các người chuẩn bị trở thành đám phần tử xấu đi cửa sau rồi!"
Đám người gây chuyện kia lập tức trở nên lộn xộn. Có vài người là do tự giác tới để gây chuyện, còn có vài người là do bị kích động.
Dù sao cũng là vì muốn có lời. Bây giờ món hời thì không nhặt được, trái lại còn bị người ta quy chụp. Cũng bắt đầu sốt ruột rồi.
Người dẫn đầu ở phía trước nghĩ một là không làm hai là dứt khoát là làm cho xong, cứ bắt đám người này lại rồi nói. Dù sao lúc này không phải là gió đông áp đảo gió tây, thì cũng là gió tây áp đảo gió đông.
Kết quả còn chưa làm được chuyện gì thì người của Bộ vũ trang đã tới rồi.
Nếu so với những người có tổ chức thì đám người này quả thực chỉ là đám ô hợp, hoặc là chạy, hoặc là bị bắt.
Tô Du đại diện tổ chức của mình bày tỏ cảm ơn với người của Bộ vũ trang.
"Tôi vô cùng nghi ngờ trong đám người này có đặc vụ, ý muốn phá hủy xã hội hòa bình của chúng ta. Trận này bọn học đã làm không ít chuyện xấu, tôi hy vọng phải được xử phạt nghiêm khắc."
Người dẫn đầu Bộ vũ trang là một cán bộ trẻ tuổi, cũng là người trước đây Lý Bình giới thiệu cho Tô Du. Đương nhiên là ủng hộ cách làm của Tô Du rồi. Hôm nay đám người này chỉ có thể trở thành đặc vụ của địch. Bằng không để bọn họ ra ngoài tổ cáo rồi thì sau này sẽ không được yên ổn.
Dù sao thì cũng chỉ có một tổ chức hợp pháp thôi.
Sau khi đám người này bị bắt đi, phòng làm việc của Tô Du bên này cũng bắt đầu làm việc.
Các lãnh đạo đã phê duyệt cho cô một phòng làm việc lớn hơn, nhưng chức vụ thì không đổi, thế nhưng vẫn còn đảm nhiệm vai trò người đứng đầu tổ chức.
Nếu tổ chức đã thành lập rồi, tất nhiên là ở khắp nơi trong tỉnh phải làm càng sớm càng tốt. Bằng không người phía dưới lại gây chuyện.
Có tỉnh bên này phối hợp, hơn nữa còn được sự ủng hộ của Bộ vũ trang, cơ cấu chi nhánh phía dưới rất nhanh đã được thành lập.
Chờ thế cục ổn định lại, đã là hai tháng sau.
Tô Du bắt đầu lo lắng bước kế tiếp.
Cô cảm thấy nếu muốn tìm chỗ dựa lớn, thứ nên có thì nhất định phải có. Dù sao ai cũng không phải người ngu. Tỉnh khác thì sôi động, cô bên này lại gió êm sóng lặng, chuyện này là không có khả năng.
Vì vậy Tô Du bèn làm một vài huy hiệu áo, phân phát cho các học sinh tiểu học và cấp hai, khảo sát bối cảnh của học sinh, đồng thời phát cho một vài học sinh có bối cảnh chính trị rõ ràng, có thành tích học tập xuất sắc, quan trọng nhất là, phải kiên quyết tuân theo chỉ đạo của tổ chức và cấp trên. Phải định kì lên lớp, học tập tư tưởng tiên tiến.
Về phần các trường đại học, đều giống với các nơi khác. Dù sao tất cả mọi người không đi học rồi.
Sau khi các sinh viên về nhà, các giáo sư lại rảnh rỗi rồi.
Tô Du bắt đầu sắp xếp người đi điều tra tình hình của những người này, nhìn xem có phần tử bại hoại hay không. Sau đó xử trí vài người điển hình. Còn đi dạo một vòng trên đường phố của tỉnh, làm việc vô cùng sung sức.
Về phần những người khác, cũng đã rời khỏi trường học hết rồi.
Bối cảnh thật sự là quá phức tạp, thế là đi tham gia học tập lao động.
Tống Đông Chinh xây dựng một nông trường mới ở một vùng núi hẻo lánh trong Huyện Kim Hà, nuôi gà vịt, còn làm một ít tư liệu, để những người này giúp đỡ nghiên cứu xem làm thế nào để nuôi gia cầm được béo mập, đẻ càng nhiều trứng. Còn làm vài thí nghiệm trên đồng ruộng, trồng hạt giống, để bọn họ thử gây trồng giống tốt. Dù sao kiến thức cũng tương thông, tốn chút thời gian làm nghiên cứu, hẳn là vẫn có chút hữu dụng.
Lúc trước cấp trên cử những cán bộ kì cựu xuống để giúp đỡ cấp ngưới, bình thường xử lý một vài chuyện thí nghiệm, sau đó sẽ dẫn theo những người này đi rèn luyện thân thể, đánh quyền các loại.
... ...
Những chuyện này dù sao cũng là việc của Giang Đông bên này nên đương nhiên Thị trưởng Hứa cũng nghe ngóng được vài chuyện.
Tuy rằng Huyện Kim Hà bị Tống Đông Chinh quản chặt như nêm cối, thế nhưng anh cũng đã đợi ở đây lâu như thế rồi.
Ông ta cảm thấy lực độ này không đủ, kém hơn so với tỉnh khác.
Vì vậy bèn tìm đám người Tống Đông Chinh thương lượng.
Vốn dĩ Bí thư Trần đứng cùng phe với Tống Đông Chinh, hơn nữa bây giờ Tô Du là người quản lý công việc, ông ta đương nhiên không muốn xen miệng vào.
Nhưng Tống Đông Chinh nghe thấy lời kiến nghị của Thị trưởng Hứa, cười nói, "Vậy theo ý của ông, chúng ta phải làm như thế nào đây?"
"Đương nhiên là phải nghiêm khắc rồi."
Bí thư Trần nói, "Tôi trái lại cảm thấy chúng ta làm rất tốt đây, ông xem bây giờ khắp nơi đều rất náo nhiệt, người trẻ tuổi đều đeo phù hiệu trên tay áo, mặc quân trang, mỗi ngày đều học tập tư tưởng tiến bộ. Thoạt nhìn hết sức có tinh thần. Mỗi ngày trường học còn sắp xếp nửa ngày để bọn họ tiến hành học tập. Làm rất tốt, đây mới gọi là có tổ chức."
Tống Đông Chinh nói, "Về phần những người phía dưới, bọn họ cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày một nửa thời gian thì phải tiếp nhận chỉ báo của cấp trên, một nửa thời gian thì phải tiếp nhận cải đạo lao động chân tay. Cũng không có ai được tự do cả, những nông trường khác thì người thân được phép tới thăm, nhưng chúng ta thì không thể. Tuyệt đối ngăn chặn ảnh hưởng xấu của bọn họ tới bên ngoài."
Bí thư Trần nói, "Còn những nhà xưởng khác,bây giờ cũng rất sôi động, khi làm việc các công nhân sẽ tiến hành học tập tư tưởng, hỗ trợ lẫn nhau. Nếu ai không học thì sẽ bị xử phạt. Nghiêm ngặt như vậy đấy, lão Hứa, ông còn muốn làm gì đây?"
Thị trưởng Hứa buồn bực nói không ra lời. Thế nhưng ông ta biết, không thể để cho bọn họ làm như vậy, bằng không sau này bản thân ông ta sẽ không có ngày nổi danh.
Hiện tại Tỉnh trưởng Cố cũng hoàn toàn mặc kệ chuyện này. Dù sao trước đây Bộ trưởng Hồ bên kia gây ra chuyện lớn như vậy, Tỉnh trưởng Cố cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa, bây giờ chuyện này đều do Bí thư Lương và Phó tỉnh trưởng Khâu quản.
Nếu như bản thân ông ta ở bên này không làm được chuyện gì đó, thì sau này sẽ bị những người này chèn ép cả đời.
Nhìn thấy thái độ của hai người, ông ta biết cho dù có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì, ông ta nhất định phải làm lớn chuyện này lên, khiến cấp trên quan tâm tới nó thì mới có thể hoàn toàn thay đổi được tình huống này.
Chờ sau khi ông ta rời khỏi, vẻ mặt của Bí thư Trần và Tống Đông Chinh trở nên nghiêm túc.
Bí thư Trần nói, "Đồng chí Đông Chinh, cậu có kế hoạch gì không?"
"Không có kế hoạch, nhưng mà Bí thư Trần, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài. Bình thường có những đồng chí có tác phong không ổn, phá hủy bầu không khí. Lợi dụng chức vụ để sắp xếp người thì không nói, còn chiếm đoạt tài sản chung. Những chuyện này không phù hợp với tư tưởng hiện tại của chúng ta. Theo tôi được biết, bây giờ bên trong đội sản xuất, ngay cả củi rơm cũng không được nhặt tùy tiện, đây là hành vi đào góc tường của chủ nghĩa xã hội."
Bí thư Trần nghiêm túc nói, "Vấn đề này quả thực cần phải nghiêm khắc xử lý. Như vậy đi, chúng ta cùng đi tới tỉnh để thương lượng."
Tác giả có lời muốn nói: Moa.